Mấy tuần trước, trò chuyện với mấy anh biên tập Suối reo, họ đều nhớ mang máng cái giọng kể và cốt truyện phù thuỷ ám ánh..., nhưng không ai biết, cứ ngỡ Song Hào là bút danh của một thư ký vụ Uỷ ban về văn xã, hoặc giả là cây bút Xuôi nào ...? Tình cờ hôm nay, mình cứ nằng nặc xin đọc tuyển thơ văn Sơn La, cho bõ cơn nghiền. Chao ôi! không thể tin nổi. Trang đầu là anh Xanh mở bài viết của anh, dưới bút danh Hằng Tâm. Sau đó, mình giở ngay Song Hào và truyện ngắn " Nhà có ma"! Một luồng điện sướng làm mình bật dậy" Của tôi đây rồi! Nhà có ma của tôi được chọn in rồi đây!
Mọi người chia vui. Mình sướng. Trước hết, mình không hề gửi bài cho Suối Reo, mà chỉ gửi báo Sơn La thôi, ngày đó thật đặc biệt. Đó là số đầu tiên in 2 mầu, đẹp. Và lại là hưởng ứng cuộc vận động triệt phá, không gieo trồng cây thuốc phiện! Mình không chính trị, chính em, cũng không sáng tác theo phương pháp hiện thực XHCN nào cả. Đơn giản mình thấy thế. Sự thật thế. và tưởng tượng ra thế!
Cái nhà ngai ngái mùi ẩm mốc... có tưởng tượng ra chuyện con rắn... là nhà mình tá túc hồi ấy, do bác Nguyễn Hữu Cẩn, giám đốc bệnh viện cho mượn ở. Cái lạ là, dưới gậm giường mình nằm, mối cứ đùn lên, dăm bữa đã đến giát giường, phải xuc đi . Đương nhiên mái nhà, võng sát kèo tấp giấy dầu... là nguyên bản, chẳng sáng tác gì sất..
Xin được thắp nén hương lòng để tưởng nhớ người quá cố. Mình viết về anh ta, lúc đó chưa hề gì, nhưng xem ra sẽ suy sụp. Ở nhà mình, đêm đêm nghe rõ tiếng nõ điếu reo xeo xeo..., mấy đứa còm nhom chầu chực trong ánh đèn thắp mỡ vàng vọt...mình tưởng tượng ra điều khủng khiếp... rồi một lần bạo dạn nói bóng gió với bà Bẩy ! ... Truyện in ra, do anh Trần Thanh Bình- bạn mình, lúc đó là thư ký vụ UBND tỉnh lách (!). Chuyện qua rồi, chỉ nhớ, khi sang báo Sơn La chơi ( hồi sửa trụ sở Sở VH bên cạnh) có anh Tổng hay phó gì đó khen lắm, phổng mũi nhưng chẳng dám viết gì thêm. Đứt mấy đêm ròng của em đấy bác ạ !
Vậy nên nay post lên, cái ngày nông nổi, hăng tiết vịt!
NHÀ CÓ MA
Ngôi nhà gianh cũ kỹ, mái võng sát kèo, được tấp lên mấy miếng giấy dầu vẫn giột, là nơi hai bố con ông ấy trút hơi thở tàn, bi thảm mà khó hiểu.
Mười năm trước, khi ông chết, bà cúng lễ đã nhiều. Vách nhà giờ đây còn dán những lá bùa vàng úa. Mới rồi đứa con con trai duy nhất của bà còn chết thê thảm hơn. Bà lại mời thầy cúng.
Trong khói hương nghi ngút, bà ngồi bất động, ánh mắt mệt mỏi, hờ hững xa xăm. Bà nuối tiếc quãng đời thanh xuân phơi phới của vợ chồng bà. Ông chồng từng là kiện tướng nông trường, cường tráng và mạnh mẽ biết bao. Rồi không biết tự khi nào, ông ấy hay nằm góc kia, đầu gối cao. người quắp lại, khoan thai nhả khói mơ màng…
- Đời phải nếm tận cùng sướng khổ em ạ. Vui, chúng bạn họ cho ấy mà…
Các bát hương trên bàn thờ được gió cháy rần rật. Lão thầy cúng lảm nhảm đọc bài ca đều đều bất tận. Bà nhắm mắt lại, như vẫn còn kia, con người bà vừa yêu vừa giận, hình hài gầy khô, da xám ngắt; còn đâu đôi môi cương nghị, chỉ có hai hốc sâu và cái nhìn trắng dã, có lúc long lên dữ tợn. Rồi bọt mép sùi ra…Ông ấy đi do cơn nghiền hành hạ, đã đạp đổ nồi cám lợn đang sôi, nước lại đọng ở nền trũng lõm, nơi ông ấy ngã lăn và giẫy gịua. Xóm giềng bảo ông bị kinh giản. Bà biết, không phải vậy.
Lão thầy cúng bỗng thét lên, nhảy loạn xạ tay chống nạnh, tay huơ huơ nắm nhang cháy đỏ, chỉ lung tung rồi dừng lại trước mặt bà. Bà lão mở bừng mắt, sợ hãi nhìn hắn trừng trừng rồi hai tay bưng mặt, cái đầu cứ gập xuống, gập xuống theo nhịp thanh la, chạm đất.
Trời ơi, đứa con trai hiếm hoi và muộn mằn của bà được sinh ra khi ông ấy bắt đầu tàn lực, mới đẹp làm sao? Bà quý như hạt ngọc. Bà mỉm cười mỗi khi nó làm bộ phập phồng cánh mũi, lúc góc giường bố nằm làn khói trắng phả lên. Lớn tý nữa, nó thường kiếm cớ lượn lờ quanh giường bố, nạo giúp sái. Lớn tý nữa, nó biết xin mỡ về tiêm cho bố, chỉn chu lắm.
- Mày là con ma. Con ma nhập vào mày bắt đàn ông nhà này đi! Này sát phu! Này sát tử! Này sát đinh!...Cứ thế, lão thầy cúng mỗi lần lên giọng luận tội, lại vụt vun vút vào thân thể gầy còm của bà bằng bó cành dâu to tướng. Bà cũng vật vã, đấm ngực thình thịch, sám hối: Tại tôi, tại tôi… rồi thiếp đi mê man. Làn khói xanh nhờ, từ hai bát hương lững thững kéo lên trời.
Nó lớn lên trong thời đổi mới tư duy, bỏ học bắt bà mua cái đài chạy ắc quy để tu luyện đức tài với những bài hát buồn não ruột. Rồi bạn bè, những đứa không có việc làm kéo đến nằm ườn. Tối tối mới là thời gian sống của chúng. Bà đã chửi mắng nó bao nhiêu, ngon ngọt đủ điều, nó vẫn không chừa. Bà từ nó, không thèm nhìn mặt, ở luôn cái quán nhỏ ven đường bán nước sống qua ngày. Cho đến một hôm, khủng khiếp quá.
Con rắn ấy sinh ra ở dưới gốc gậm giường này, nên ăn tự được một gia tài đồ sộ. Từ lâu lắm rồi, mỗi khi cái mùi quen thuộc bốc lên ở trên giường, thì ở dưới gậm, nó chỉ việc nằm khoanh tròn chờ đợi. Các giác quan của nó căng ra, tận hưởng tý hương thừa. Rồi bất thần, nó quăng cổ, tợp gọn chú nhái con đang ngơ ngác vì cái mùi quyến rũ…
Thế nhưng, mấy ngày nay nó đói. Nó không biết con người đang săn lùng, huỷ diệt cái chất nó đang thèm. Nhưng nó vẫn ngại ra ngoài kiếm ăn. Nấn ná mãi nó mới rời tổ, uể oải lết đi. Bỗng mắt nó sáng lên, khứu giác tinh nhanh của tổ tiên đã mách bảo nó điều gì. Dóng cao cổ lên quan sát rồi định hướng. Một con vật to tướng đang giẫy giuạ. Đúng là từ đó toả ra cái mùi quen thuộc, dù rất mơ hồ, phảng phất. Nó trườn lên, do dự. Đói khát, và thèm nữa hành hạ nó dữ dội. Nó bỗng thấy khoẻ lạ thường, thoăn thoắt trườn áp sát đối thủ đang ngúc ngoắc thở. Vướng víu, cái đầu nó phải xoay liên tục, ráo riết. Cho đến lúc cái lưỡi nhỏ dài của nó chạm được nguồn sống. Đấy là lúc mồm đối thủ nấc ợ lên một cái, dòng dãi từ miệng túa ra. Nó khoan thai tận hưởng. Rồi cứ thế, mỗi lần cạn nó lại gồng người lên, thúc đầu vào sâu nữa.
Bà hét lên kinh hoàng, đổ xuống.
Trong mơ, trong mầu đen nhão bà thấy mình bị quỷ sứ bắt đi trên cái cầu bẩy sắc cầu vồng, mỏng manh, lắt lẻo, ở dưới nhấp nhánh mầu lân tinh của những con rắn đang nghển cổ chờ.
Bà đã hét hoảng loạn bao nhiêu lần như thế trong bệnh viện tâm thần.
Sơn La, ngày 8-11-1993
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét