Thứ Năm, 12 tháng 1, 2012

Bài thơ mới của thầy Sán

Hào đọc cho vui nhá. Một lần mình về quê vợ, 10/2010, bây giờ mới nịnh được. Mà cứ lo không biết có được duyệt không.



BẮC CẠN VẪN GẦN HAY ĐÃ XA

Bắc Cạn xa nhau tình không cạn
Ta về, Phiabiooc ngóng nhìn theo
Núi khoác màu chàm hay áo bạn?
Ngẩn ngơ câu lượn ở lưng đèo.

Ta về, tiếng bạn xin là gió
Chạy ngược Đèo Giàng hú gọi nhau
Rừng khuya sương ướt đầm nỗi nhớ
Rung cành rung cội suốt canh thâu

Nhặt chiếc lá rừng ta gọi bạn
Nỉ non lá nói bạn nghe chăng
Pắc Nặm tiếng khèn nghe nghèn nghẹn
Quả trám rơi trong nỗi nhớ thầm

Ta về mang cả mùa trảu trắng
Mùi thơm sắn nướng sáng lên nương
Dăm điệu Then gầy vương trong nắng
Tiếng tắc kè thắc thỏm đêm trường.

Trăng khuya mõm mòm như quả chín
Tiếng nai gọi bạn giữa rừng già
Thậm thịch tiếng chày gieo bịn rịn...

Bắc Cạn vẫn gần, hay đã xa?

Bài thơ rất lắng đọng. Không cần phải ghen với cái nắng, cái gió, dòng đục, dòng trong sông Thao, dòng nào em tắm ngày xưa vẫn bật lên cái tình khắc khoải, bấy nhiêu thôi chả đủ, như từ quy mải miết đêm trường...
Cao hơn tình cảm lứa đôi là cái tình của người con xa xứ. Nhớ dáng quê, nét quê đậm chất trung du bán sơn địa nghèo khó.
Vâng não lòng!
Mình còn muốn thầy bỏ từ"tiếng" thay bằng động từ "kêu" nghe sống hơn chăng?
Tắc kè kêu thắc thỏm đêm trường