Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

Buồn với bạn Văn ( tiếp)

Và đây là ý kiến của Đông Ngàn


 CÓ MẤY LỜI GỬI VỀ ĐỒNG NAI

… May mà có cô “Nhà văn”  đỏ lên tiếng tấn công nhà thơ mà mình được đọc toàn bài. Cảm nhận là thế này: nhà thơ này tuy làm Tuyên giáo nhưng không khô cứng, vẫn là người sáng suốt có tấm lòng với dân với nước, có phẩm hạnh đáng quí. Làm thơ như ông ấy bắt người nghe phải nghĩ sâu về những cây dầu cổ thụ đó để  sống cho ra con người đó là thành công lớn. Cây dầu đó là ai, là nhân dân, là dân tộc này trường tồn ngàn năm lại không dạy bảo được  đám hậu sinh hay sao dù họ là ai. Đó là hình ảnh có tư tưởng sâu sắc, có tính triết luận cao khiến cho bất cứ ai đọc cũng phải suy ngẫm , nhất là giai đoạn khó khăn này. Nếu đọc xong trơn lèo lèo, nhắm mắt trước thực tại thì thơ ông tuột khác gì nước đổ lá môn ! Loại thơ ca ngợi một chiều kiểu Mao làm ta lộn mửa. Nhà thơ không chỉ cảm xúc mà còn là người cảnh báo, là người thức tỉnh nhân loại. Bài thơ này chưa hẳn hay nhưng nó gửi gắm được thế sự đáng để mọi người cả trên ghế cao đang gật gù mơ màng lẫn kẻ chân đất đầu đường ngộ ra mình là ai đang ở tình thế nào, nếu bất ngờ lũ lẫn, nó cũng giải độc phần nào!. Tác giả đã thành công đấy. Đáng tiếc cái cô nhà văn Trần Thu Hằng vớ vẩn có cái đầu Mao ít quen lối sống qui chụp tư tưởng. Trẻ ranh mà đã hỏng quá, hay là cô muốn tìm đường  để leo lên làm cánh tay phải ???
( Hết trích)
 Đầu đuôi câu chuyện thế nào? 
Phải đọc kỹ bài thơ ấy đã
lỜI NHỮNG CÂY  DẦU CỔ THỤ TRƯỚC TRỤ SỞ UỶ BAN NHÂN DÂN
 
Tuổi ta nhiều hơn tuổi các uỷ ban
bao nhiêu lượt mùa xuân về không nhớ nữa
những toà nhà cao tầng có thể cao hơn ta nhưng vẫn cần sự che chở của ta
ta ủ rừng đại ngàn trong từng thớ cây mạch rễ
ủ thời gian trong xạc xào tiếng lá
ủ niềm vui, nỗi buồn những sớm nắng chiều mưa…(*)
sông Đồng Nai dâng tuần tự nhịp mùa
trong tầng tầng nước kia có hàng triệu giấc mơ thao thức
ta nghiêng vào sóng nước
nước tràn lên ta vô tận thời gian
nghiêng vào mênh mang
mênh mang nói với ta bằng lời của nắng
thuở nai, mễn đan đàn ran suối vắng
“tác…tác” gọi bạn tình náo nức nhịp rừng sôi
lặng như cây cũng muốn góp lời
có một cánh bướm trắng đang đậu
trên ngực ta vụng dại và tin cậy
Một sớm mai thức dậy
hơi phố thị ngạt ứ lồng ngực
những cánh tay xanh cố trỗi vượt lên cao…(*)
Ta phải nghe những mặt nhạt cuộc đời bên ký ức xưa bầu bạn
nơi quản lý và sản sinh những buồn vui, số phận…
những thánh nhân bên cạnh những tầm thường
chợt khát thèm một sớm mù sương
không nhìn rõ mặt người
mơ màng
hi vọng
_________________________________
(*) Có một vài chỗ có dấu ba chấm (…) và xuống dòng, không rõ đó là chỗ bài thơ bị cắt, hay chỉ là tác giả còn muốn diễn ý?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét