VIẾT CHO EM GÁI
PHẠM VĂN TÌNH
Chắc là em sẽ đợi anh
Tháng năm chín đỏ trên cành dâu da
Quang mây dỡ khỏi hiên nhà
Liềm đem cắt chấu để ra cánh đồng
Chắc là em đợi, em mong
Đến mùa gặt hái anh không kịp về
Để anh buộc cái rổ sề
Ngoài đồng lạc phải nhổ về kẻo mưa
Đấy là nói chuyện ngày xưa
Bây giờ chỉ có mẹ chờ anh thôi
Còn em đã lấy chồng rồi
Đôi lần lại có đôi lời về thăm
Bây giờ lại đến tháng năm
Nắng vàng như thể kén tằm nhả tơ
Dù anh có bận làm thơ
Thì anh cũng biết mẹ chờ anh đây
Cái tường hiên chửa kịp xây
Căn nhà vắng hẳn từ ngày em đi
Ngoài kia mít mật hái về
Một mình mẹ với bốn bề trái thơm
Lồng bàn vẫn úp đợi cơm
(Cơm ngon mẹ nấu đợi con gái mà)
Một mình em có hai nhà
Một mình em hai mẹ già cùng mong.
Thông gia cách một quãng đồng
Em như chưa thể lấy chồng làm dâu
Về nhà chẳng được lâu đâu
Chỉ đun nồi nước gội đầu là đi
Vội vàng đi gặt Đồng Ri
Vội vàng đi nhổ lạc về kẻo mưa
Vội vàng phơi thúng khoai khô
Rồi em lại vội về cho kịp chiều
Biết là em vất vả nhiều
Tôi về chưa kịp nói điều hỏi han
Vội vàng sắm sửa đôi quang
Định là quẩy xuống cuối làng giúp em
Thì em đã đứng bên thềm
Miệng cười má lúm đồng tiền, hay chưa!
“Biết anh về đúng buổi trưa
Nên em đã kịp hái dưa đem về ...”
Tôi đi buộc cái rổ sề
Mà sao lòng cứ bốn bề vẩn vơ
Rưng rưng cầm mấy quả dưa
Thương em tôi trách mình chưa hiểu mình...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét