Trong ngôi nhà lá, thừa mưa nắng
Cười vang reo tiếng khóc chào đời
Anh khao khát xây lâu đài mơ ước
Trên đất nền nguyên thổ, tinh khôi
Ta sung sướng bả bươn cùng sóng gió
Đồng lẻ nhân gian thấm đẫm mồ hôi
Đêm lăn lóc, vẹo sườn thung Mường É*
Quặn lòng thương mái lá mưa rơi
Anh tin lắm đó là hạnh phúc
Bòn gio đãi sạn lấy niềm vui
Gom mải miết những đồng tiền cay cực
Để nụ tình yêu lặng lẽ rơi.(!)
Nền đất ấy, tự khi nào mối đến
Nhẩn nha thăm, ruỗng móng cột nhà?
Ai cứ bảo bê tông, gạch đá
Mưa dầm, ngầm xoáy chẳng phôi pha.
Nền đã ruỗng, cách gì ngăn được lún
Bàng hoàng trông vết rạn xé tường cao
Đêm lén lút che mành ta vá víu
Tưởng rằng êm, có thọ là bao?
Chẳng lẽ phá dựng lại nhà lá cũ
Căn hộ âm u, phơ phất rêu phong
Mơ sống lại tiếng thầm thì náo nức
Trắng đêm dài khắc khoải chờ mong
Mơ sống lại tiếng thầm thì náo nức
Trắng đêm dài khắc khoải chờ mong
-Ai, có thể dòng sông, hai lần uống
Biết sao không gìn giữ, chút chăm ?
Tiếng Thái Mường É, nghĩa là Mường Muốn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét