Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2012

THƠ TÌNH

Anh Tình gửi tặng bài thơ anh viết năm 35 tuổi, mình thấy hay và sâu sắc. Thật gợi chỉ bằng những hình ảnh dung dị, đời thường, mà cũng thật triết lý

Có những lúc đưa tay lên ổ khoá
Tôi cứ ngạc nhiên hình như không phải nhà mình
Căn phòng nhỏ chưa đầy tám mét
Mà lặng tờ, trống trải mông mênh

Có những lúc nửa đêm, giật mình thức giấc
Nghe ngoài kia gió bấc thổi gai người
Tiếng trẻ thơ khóc đêm tìm gọi mẹ
Mà bồi hồi, trăn trở trong tôi

Có những lúc dừng xe ngang đường, tuột xích
Bên hàng cây đôi trai gái đang ngồi
Họ nói chuyện với nhau tưởng chừng trên đời không còn ai nữa cả
Còn tôi đi một mình lặng đếm hạt mưa rơi

Có những lúc, và rất nhiều những lúc
Tôi chợt nhận ra tôi không phải đúng là mình  
Ngay cả lúc lưng chừng vui chén rượu
Có bạn bè tụ họp xung quanh.

Ơi tạo hoá bình thường bao đời rồi vẫn thế
Như trang giấy cuộc đời phải có mặt bên kia
Như câu hát sinh ra từ nước mắt
Như hạt mưa rơi xuống giữa trưa hè

Như tôi chẳng là tôi nếu một mình đơn độc
Căn phòng cũng nhỏ thôi nhưng sẽ rộng vô cùng
Nghe tiếng guốc ngoài hiên nửa đêm gõ trên sàn gạch
Mà tưởng như lòng mình bão nổi phía bên trong

Những cô gái hiền lành, những nàng tiên đôn hậu
Hãy đừng nhìn tôi như chiếc cột đồng hồ
Hãy nhìn tôi như nhìn vào trang đầu bản thảo
Giản dị thôi, nhưng các bạn cứ đọc đi sẽ gặp những bất ngờ

Hãy đừng gọi tôi là nhà thơ hay là nhà ngôn ngữ học
Những danh từ bóng bẩy, cao siêu
Bởi tất cả sẽ trở thành vô nghĩa
Nếu thiếu tiếng ai cười trong nắng mới vui reo

Những ai đang có khát khao một lần như vậy
Hãy cùng tôi chia sẻ khát khao này
Tôi sẵn sàng nhận về mình gánh nặng
Nhưng không phải ngồi một mình bên trang giấy đêm nay

Rồi có lúc tôi dắt xe về ngôi nhà nhỏ bé
Sẽ không phải đưa tay lên ổ khoá im lìm
Cơm sẽ không nguội tanh trong cặp lồng úp chặt
Quần áo không vứt gầm giường đến nỗi phải lên men

Và tất nhiên với tôi, bàn tay đẹp nhất
Bàn tay người tôi yêu đặt trên má âm thầm
Tiếng guốc trở về xoá dần cô đơn trên gạch lạnh
Giữa đêm khuya, dù là tiếng cãi nhau, vẫn hơn tiếng mưa dầm

Cuộc sống cứ qua đi những thăng trầm của nó
Tôi lại có những khát khao vươn tới những chân trời
Nhưng ở đâu tình yêu cũng bắt đầu cho tất cả
Và chỉ có thế thì “cây đời mới mãi mãi xanh tươi”...

                                                                          1989

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét