Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

Những câu thơ ĐƯỢC THẢ LÊN TRỜI

Những câu thơ hay,long lanh như những viên ngọc, xứng đáng được thả lên trời để nhiều người chiêm ngưỡng
 NGÀY HỘI THƠ LẦN THỨ TƯ
( Nguyên tiêu Bính Tuất - 12/2/ 2006 )
        Những câu thơ được thả lên trời tại Văn Miếu Quốc tử giám - Hà Nôi.
Nguồn báo Văn nghệ số 7 ngày 18/2/2006.
   
 TT
NHỮNG CÂU THƠ ĐƯỢC TUYỂN CHỌN 
TÁC GIẢ
1
Ngẫng đầu mặt trời đỏ
Bên suối một nhành mai
HỒ CHÍ MINH
 2
 Nhiều khi ý kiến lớn
Vụt đến khi đi đường
 TRƯỜNG CHINH
 3
Người yêu người, số để yêu nhau
 TỐ HỮU
 4
 Từ thủa mang gươm đi mở nước
Ngàn năm thương nhớ đất Thăng long
 HÙYNH VĂN NGHỆ
 5
 Cỏ mềm thơm mãi dấu chân em
 NGUYỄN ĐÌNH THI
 6
 Xôn xao cuống lá rụng thay mùa
 CÙ HUY CẬN
 7
 Sắc hạ rung rinh bốn phía hè
Hồn ai hiu hắt lá xanh tre
 XUÂN DIỆU
 8
 Cúc, Mai kề gối vờn tay rót
Đỡ trống đêm nay bóng bạn hiền
 YẾN LAN
 9
 Lối mòn đá cuội rong chơi
Lơ thơ trắng dưới chân đồi hoa mơ
 NGUYỄN DUY
 10
 Đầu súng trăng treo
CHÍNH HỮU 
 11
 Núi vẫn đây mà anh mất em
 VŨ CAO
 12
Em không thể mãi là em
Dẫu em còn mãi cái nhìn ngày xưa 
 TẾ HANH
 13
 Em đi như chiều đi
Gọi chim đàn bay hết
 CHẾ LAN VIÊN
14
 Xin mẹ cứ nhai trầu cho buổi chiều yên tĩnh
THANH THẢO
15
 Người hóa đá trọn đời nhan sắc
Anh lại về cho đá lại là em
 NGUYỄN ĐỨC MẬU
16
 Trời cao, phận thấp chí khí uất
Giang hồ, mãi chơi quên quê hương
 TẢN ĐÀ
17
 Lòng em như hoa cỏ may
Một chiều cả gió bay đầy áo anh
 NGUYỄN BÍNH
18
 Áo ta rách rưới không trời vá
Suốt bốn mùa trăng mặc vải trăng
 HÀM MẶC TỬ
19
 Xa nhau gió lạnh ít nhiều
Lửa khuya tàn chậm mưa chiều đổ mau
 TRẦN HUYỀN TRÂN
20
Đã lùi xa năm Tuất khẳng khiu nghèo
 PHẠM NGỌC CẢNH
 21
Ô hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi, vàng rơi thu mênh mông 
 BÍCH KHUÊ
22
Một tiếng chim kêu sáng cả rừng
KHƯƠNG HỮU DỤNG
23
Chàng ơi điện ngọc bơ vơ quá
Trăng chếch ngôi trời bóng lẽ soi
NGÂN GIANG
24
Đứng một ngày đất quen thành lạ
Đứng một đời em lạ thành quen
VŨ QUẦN PHƯƠNG
 25
 Mưa biên giới chàng vàng qua cữa sổ
 BẰNG VIỆT
26
Cái gạt nước xua đi nỗi nhớ
PHẠM TIẾN DUẬT
27
Lá ngô bay ở bờ sông
Bờ sông vẫn gió người không thấy về
TRÚC THÔNG
28
Tự do là tính của mây
Đứng yên kiểu núi cũng đầy tự do
NGÔ VĂN PHÚ
29
Mùa thu dừng lại ở Long Biên
Để một mình ta lên Vĩnh Yên
VĨNH MAI
30
Đất là nơi em đánh rơi chiếc khăn trong nỗi nhớ thầm
NGUYỄN KHOA ĐIỀM
31 
 Ru con tròn giấc mẹ ngồi
Khi con mười tám mẹ rời chiêm bao
 NGÔ KHA
 32
 Ngoài thềm rơi cái lá Đa
Tiếng rơi rất mỏng như là rơi nghiêng
 TRẦN ĐĂNG KHOA
 33
 Tiền đường sầm sập cơn mưa
Nước u ám chảy như chưa vớt Kiều
 TRẦN NHUẬN MINH
 34
 Nhớ những ngày kháng chiến
Con đường trên tay em
 NGUYỄN TRỌNG TẠO
 35
 Lấy khăn mà gói bơ vơ
Tay cầm nước mắt bao giờ sang sông
 THU BỒN
 36
 Chết cho tình yêu là một nhiệm vụ của con người
 LÊ VĂN NGĂN
 37
 Những cánh buồm muốn kéo cả bờ đi
 THI HOÀNG
 38
 Mẹ tôi đã mất tôi nghe thấy
Tiếng mẹ tôi trong tiếng các dì
 NGÔ QUÂN NIỆM
 39
 Em ơi sao tóc em thơm vậy
Hay em vừa đi qua vườn sấu riêng
 LÊ ANH XUÂN
 40
 Vũ trụ vẫn nghe sóng sánh gọi Bác Hồ
 LÊ ĐẠT
 41
 Tôi không buồn những buổi chiều
Vì tôi đã sống rất nhiều ban mai
 HOÀNG THỊ MINH KHANH
42
 Người Tày mình tự đục đá kê cao quê hương
 Y PHƯƠNG
43
 Tình anh đã chín rụi
Sao em còn dững dưng
 HOÀNG MINH CHÂU
44
 Mẹ ta lòng đói dạ sầu
Đường trơn mưa lạnh mái đầu bạc phơ
 HOÀNG CẦM
45
 Búp nhỏ tay em mĩm cười dưới đèn
 NGUYỄN XUÂN SANH
46
 Họ chia tay mà chẳng nói điều gì
Hương thầm theo mãi bước người đi
 PHAN THỊ THANH NHÀN
47
 Lòng như trời biết lúc nguyên sơ
XUÂN QUỲNH 
48
 Được nhìn thấy tuổi thơ xa tít tắp
Đang mĩm cười tha thứ chở che
 Ý NHI
49
 Trong im lặng nghe cuộc đời ngưng đọng
Nghe trái tim thầm gọi trái tim
 GIANG NAM
50
 Dẫu biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim
 VIỄN PHƯƠNG
 51
 Bắt quả đầu chín lự
Ngọt như nỗi nhớ nhà
 ANH THƠ
52
Nước non rộng lắm người ơi
Và dài tới tận xa xôi cây buồm
ANH CHI
53
Tường vi dại trong những vườn yên lặng
Thành phố như vừa tỉnh lại như mơ

NGÔ THẾ OANH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét