Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

Những câu thơ ĐƯỢC THẢ LÊN TRỜI (tiếp)

 NGÀY HỘI THƠ LẦN THỨ SÁU
( Nguyên tiêu Mậu Tý - 21/2/2008 )
        Những câu thơ được tôn vinh thả lên trời tại Văn Miếu Quốc tử giám - Hà Nôi.
Nguồn Báo Văn nghệ số 8 ngày 23/2/2008.
   
 TT
NHỮNG CÂU THƠ ĐƯỢC TUYỂN CHỌN 
TÁC GIẢ
1
Non cao non thấp mây thuộc
Cây cứng cây mềm gió hay.
NGUYỄN TRAĨ
 2
 Sầu đong càng lắc càng đầy
Ba thu dồn lại một ngày dài ghê.

NGUYỄN DU
 3
Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa.

HỒ CHỦ TỊCH
 4
Chín mươi thì kể xuân đã muộn
Xuân ấy qua thì xuân khác còn.

NGUYỄN BỈNH KHIÊM
 5
Đá kia còn biết xuân già dặn
Chả trách người ta lúc trẻ trung.
HỐ XUÂN HƯƠNG
 6
Lối xủa xe ngựa hồn thu thảo
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương
BÀ HUYỆN THANH QUAN
 7
Muốn vạch mây xanh kêu Chúc nữ
Xuống đây thử chịu kiếp tương tư
NGUYỄN HUY LƯỢNG
 8
Thịnh suy bốn chuc năm qua
Riêng sen vẫn giữ màu hoa đỏ hồng 
CAO BÁ QUÁT
 9
Của trời giăng gió kho vô tận
Cầm hạc tiêu dao đất nước này.
NGUYỄN CÔNG TRỨ
 10
Vẳng nghe tếng ếch bên tai
Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò. 
 TÚ XƯƠNG
 11
Da trời ai nhuộm nà xanh ngắt
Mắt lão không vầy cũng đỏ hoe. 
 NGUYỄN KHUYẾN
 12
Ai chiến thắng mà không hề chiến bại
Ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần 

 TỐ HỮU
 13
 Mơ khách đường xa khách đường xa
Aó em trắng quá nhìn không ra.
 HÀN MẶC TỬ
14
Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá
Hai người nhưng chẳng bớt bơ vơ. 
 XUÂN DIỆU
15
 Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một mình làm cả cuộc chia ly.

 NGUYỄN BÍNH
16
 Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương.
CHÊ LAN VIÊN 
17
Nghe đi rời rạc trong hồn 
 Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi.
 HUY CẬN
18
 Giơ tay tưởng vớ được tình
 Bước đi tới mãi mà mình vẫn xa
 TẾ HANH
19
Người ra đi đầu không ngoảnh lại 
 Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy.
NGUYỄN ĐÌNH THI 
20
Chiếc lá rơi khỏi cành 
 Bồi gốc cây thêm vững.
 VŨ CAO
 21
Đầu súng trăng treo. 
CHÍNH HỮU 
22
Em đi áo mỏng buông hờn tủi. 
 QUANG DŨNG
23
 Rùa thần thoại vẫn nhô lưng đội tháp
Sông Hồng ơi! Giông bão chẳng thay màu.
BẰNG VIỆT 
24
Anh đi về phía không em
Em đi về phía dài thêm bão bùng. 
 HOÀNG CẦM
 25
 Tháng tư giông chuyển bồn chồn
 Hạt mưa vây ấm nỡi buồn cách xa.
NGUYỄN KHOA ĐIỀM 
26
Lòng anh rúc tiếng tù và
Gọi đò mãi bỗng nhớ ra gọi mình. 
 THU BỒN
27
 Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
Nhìn những con đường chạy thẳng vào tim.
 PHẠM TIẾN DUẬT
28
Em về trắng đầy cong khung nhớ
Mưa mấy mùa mây mấy độ thu. 
 LÊ ĐẠT
29
Một chiếc áo có thể sống lâu hơn một cuộc đời. 
THANH THẢO 
30
Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi
Một con đường vời vợi núi cùng sông. 
 XUÂN QUỲNH
31 
Mỗi khóm lá một hương rừng bí mật
Nắng dong vàng thung lũng tiếng ong bay. 
 LƯU QUANG VŨ
 32
Điều không thể nói
Là điều không thể dấu. 
 ANH NGỌC
 33
Có người ngủ thế thành quen
Đã nghe sợi tóc bạc trên tay mình. 
 NGUYỄN DUY
 34
Em tiễn, cái nhìn đau cả gió
Chiều chớp đầy anh... mắt lá răm. 
TRƯƠNG NAM HƯƠNG 
 35
Biết đâu sợi tóctrong đêm bạc
Lại trùng với khắc nụ thành hoa. 
 NGUYỄN ĐỨC MẬU
 36
Trách ai chẳng hiểu lòng nhau
Dựng trăm con sóng cho đau nỗ bờ. 
TRẦN NHƯƠNG 
 37
 Em chín đỏ mà anh không thể hái
 HOÀNG HƯNG
 38
Ước gì cầm được cô đơn
Ném thia lia để hóa buồn thành vui 
LÂM THỊ MỸ DẠ 
 39
Chợt ngẫm thấy trẻ em là giỏi nhất
Làm được buổi chiều rất giống ban mai. 
 THI HOÀNG
 40
Anh lỡ hẹn gió về đâu
Nỡ nào bứt cỏ cho nhàu ban mai. 
 LÊ THI MÂY
 41
Khi mặt trăng lặn
Nó thoát vào... da thịt em. 
 Y PHƯƠNG
42
Miền Trung mỏng và sắc như cật nứa   Rút ruột mình thành dải lụa sông Lam. 
 HOÀNG TRẦN CƯƠNG
43
Bâng quơ một tiếng chim đêm
Mà lưu bao nỗi niềm riêng trong đời. 
 TRẦN NHUẬN MINH
44
 Khuya nghe lục bát gọi đôi
Một anh,một bóng,một người,một không. 
 NGÔ MINH
45
Sang sông một chiếc đò đầy
Trời ơi bến cũ dẫm đầy bóng xưa. 
 TRẦN QUANG QUÝ
46
Có một Thăng Long răng trắng
Cắn vào quả sấu đầu thu.  
 ĐỖ TRUNG LAI
47
Không có bữa tiệc nào dọn sẵn
Ánh sáng nâng nui qua nỗi khổ đau. 
 TRẦN ANH THÁI
48
Cát đi mãi chẳng thành đường
Tôi đi theo lối mẹ thường hát ru. 
NGUYỄN HỮU QUÝ 
49
Hồng sắc pháo dưới gót chân
Quay về nhan sắc có gần không em.  
 MAI LINH
50
Dãu tạ lỗi ngàn lần dễ gì tha thứ được
Ta một thôi mà rời bến bao lần. 
 TRẦN QUANG ĐẠO

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét