NHÉ EM
Lên cao
nguyên thăm thẳm đèo mây
Anh gọi em…
Chỉ thấy bời
bời đầy trời là gió
Trả lời anh
Mênh mông “
biển sóng hoa vàng “,
Dập dềnh nỗi
nhớ.
Cúc quì thơm…
Ra biển chiều
lặng gió
Anh gọi em…
Chỉ thấy “
sóng mị lừa “ vỗ về bãi lở.
bơ vơ tìm bến
đỗ,
cánh buồm.
Về Miền Đông
Đất đỏ thật
thà thơm
Anh gọi em…
chỉ thấy mặt
trời nhọc nhằn đổ lửa.
dòng xanh
quặn mình sóng vỗ.
Nắng cuối mùa
bịn rịn bờ xa
Anh gọi em …
đêm sao rơi
trong mắt biếc ngác ngơ
Chiếc bóng
bên thềm…
đường mưa
phố nhỏ.
Anh gọi em…
Ngày trở
mình,
Khô khát
cỏ gầy
rừng hoang lá
đổ
Hoàng hôn
chín đỏ chân trời
Ai khoét rỗng
không gian mà thinh lặng lạnh người.
Anh nhận lại
lời yêu cùng bao nhiêu là gió.
Nhé em,
anh
ko yêu em nữa.
Để khỏi phiền AI đổ hoài duyên số.
Không yêu
không phài không yêu.
PVS
Lời bình:
Cứ ngờ ngợ... cái tình thuần khiết văn nhân, mượn dã quỳ nói hộ lòng mình... cứ để ngắm, để tôn thờ cho thiêng liêng còn hơn đi tiếp trong mây, trong gió... trong nắng và cả trong mưa trần tục nữa...!
Buồn se lòng!
Não lòng những thi ảnh được gọi ra chứng nhân cho sự rơi rụng, ly biệt
Cái kết chắc nịch, minh triết cho một tấm lòng thành thực ( Có phần tồi tội). Ai dám chắc nàng không xé lòng?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét