Mấy ngày
nay xuống Vân Hồ làm đại diện choTổng thầu thiết kế thi công trụ sở tạm Huyện uỷ,
UBND hyện Vân Hồ mới được tách ra từ Mộc
Châu, rỗi., ngồi nhâm nhi các tạp chí văn
nghệ của các tỉnh. Tình cờ đọc trên Đất Quảng số113- Tháng 8/2013 bài thơ, thấy
hay. Ngó lên đầu trang, thấy đề tên tác giả Hoàng Anh Tuấn, ngờ ngợ có phải
H.A.T “ Mùa phơi váy” đó chăng?. Thôi thì cứ chép lên, còn hậu xét.
Nói với chồng cũ của vợ
Ấy là tôi nói với anh
Cuối tuần thường tới dỗ dành… con tôi
Vợ tôi hết đứng lại ngồi
Ẩn sau khuôn mặt đầy vơi nỗi niềm
Anh qua giông bão trắng đêm
Chân chim xô lệch làm nên nét cười
Lỡ tay hạnh phúc đánh rơi
Để tôi cúi nhặt rối bời tơ vương
Chẳng đi chung một néo đường
Thì còn chung nụ yêu thương thắm nồng
Tôi-Anh, hai cá một dòng
Hai thuyền một bến, hai sông một bờ
Khóc thầm trong những giấc mơ
Sương trên mắt bé đợi chờ bóng anh
Cầu cho phía cuối trời xanh
Có người xâu gió vá lành ngày xưa
Vườn khuya hè dạo khúc mưa
Ban mai sẻ gọi nắmg vừa mới lên
Vợ tôi quét lá bên thềm
Hình như thấy dấu chân đêm, chợt buồn!...
HA.T
Lời bình của nhà cháu:
Ca dao có câu: Ra đường
thấy cánh hoa rơi/Hai tay nâng lấy, cũ người, mới ta. Mặc cho tục ngữ thường
tổng kết:Nứa trôi sông, không dập thì gẫy,
gái bị chồng giẫy, không chứng nọ cũng tật kia. Ở bài thơ này, HAT đã hoá
thân thành người chồng sau của vợ rất bình dị, mộc mạc: cá một dòng, thuyền một bến, hai sông một bờ nhưng rất nhân tình,
khoan dung: Cầu cho…có người xâu gió vá lành
vết thương lòng cuả đứa con thơ dại Sương trên mắt bé đợi chờ bóng anh
Rõ là, người chồng cũ của vợ, dù thế nào thì giờ đây cũng nhưng
nhức nỗi nhớ thương con, giọt máu mình, dẫu biết rằng nó đang được người tử tế thay
mình nuôi dậy. Còn vợ mình, vâng đương nhiên chợt buồn khi thấy chồng cũ, cha của
con mình vẫn còn nhân tính. Ừ thì phận nào đã ra phận nấy rồi, nhưng vẫn buồn
chứ, buồn vì sự thiệt thòi của đứa con, vì sự nông nổi của cha nó.
Bài thơ gợi cho người đọc rất nhiều tâm trạng. Đó là thành công
của bài thơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét