Nay em gửi để thầy đọc chơi bài thơ, tình cờ em thấy được ở” Non
nước Cao Bằng”, tháng 6/2013 chẳng biết có hợp với ngữ cảnh của thầy chăng?
CÓ MỘT MÙA HOA
Đàm Hải Yến
Có người vừa khơi gió heo may
Cho dã quỳ xôn xao nẻo vắng
Có một mùa thu ngỡ xa xôi lắm
Lại ùa về cho tóc thơm lên
Buộc mình vào nỗi nhớ không tên
Bởi đắng ngọt của người để lại
Dã quỳ ơi cánh nào vụng dại
Người ấy về cả những vu vơ
Ta buộc mình chắp nối cơn mơ
Hò hẹn chi nắng vàng lá đỏ
Lúc chia xa lối mòn bỏ ngỏ
Nỗi niềm không thể gửi trao nhau
Một mùa hoa gọi nhắc mùa đầu
Ta nhớ một người không thể nói
Người ấy có khi nào tự hỏi
Đến bao giờ hương tóc phôi phai
Em ngờ ngợ… chẳng lẽ nào, cùng thời
điểm lại có những văn nhân đồng giọng và cùng tâm trạng sắt se, buốt nhói như
thế?
“Người ấy “ chăng thầy?
Cái “Lối mòn bỏ bỏ” đây có phải phút 89, giành cho người khát khao chinh
phục chăng?
Em rất muốn làm fan hâm mộ, cổ vũ
cho cuộc đấu trí này! Thầy tin không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét