Câu chuyện tôi sắp kể, bắt đầu từ
một gã mới phát điên, tên là Tẫn. Thi thoảng cơn lên, mắt lấm lét, ngón tay trỏ
chắn dọc cái miệng ngậm hờ, Tẫn dẩu môi,
phát ra tiếng suỵt suỵt, chẳng ra tiếng người, giống tiếng rắn phì, nghe ghê ghê.
Rồi cái cổ cò xương xẩu từ từ co rút lại như bị ai ấn xuống đôi vai gầy guộc, buộc
đeo đủ thứ bà rằn, hôi hám. Gã lùi dần, lùi dần vào xó xỉnh tối tăm nào gần đấy:
gầm cầu thang, bàn ghế; đặc biệt gầm giường là nơi Tẫn bò lùi vào nhanh nhất. Người
thường cấm ai lủi ngược nhanh vậy.
Khi bị khiêng vào nhập viện tâm thần, Tẫn
bỗng tỉnh hẳn, hạch sách mọi người, can cớ chi đưa hắn vô đây. Rách việc, nhưng
ai nấy phấn khởi, trò chuyện râm ran khi đèo gã trở về. Khổ nỗi, về nhà, Tẫn lại
giở chứng, ngồi ngây như phỗng, ít ăn, ít ngủ, cậy răng chẳng thèm nói với ai câu
nào. Không ma ám là gì? Có người bảo trầm cảm đấy, còn nguy hơn cả bệnh hưng cảm
hồi tháng trước cơ. Vậy nên mới vái tứ phương. Ai bày gì, làm nấy. Rối tinh, rối
mù…
Đâu như năm 1980, Tẫn mới lẫm chẫm đã phải theo
bố mẹ đi kinh tế mới, thượng nguồn sông Thạch Hãn này. Nhưng đất cằn, khó sống
quá. "Mồ hôi đá" mà. Bố Tẫn bảo thế, khi cầm con mác phạt cây ràn rạt.
Tụi bay coi, con suối vấp vách đá dựng, nó phải quẹo đầu, đổi hướng tới 3 lần mới
xuôi. Ba lòng đó! Chẳng ngờ lão lính
tâm lý chiến nguỵ quen bẻm mép xưa, lại là người chí thú bới đất lật cỏ như vậy.
Ông mới mất, nhưng cái chí truyền cho Tẫn lúc nào cũng hồng đượm như than gỗ gọ(1), mặc mấy thằng anh,
chạy bán sới lâu rồi.
Khúc
sông Ba Lòng chảy qua đây, dạo này bỗng nhiều lươn to kỳ lạ. Cái nghề đánh lươn
nhà gã, tưởng thất truyền, nay bỗng phất to. Ở vùng lúa nước, bố Tẫn chỉ cần cái
thuổng nhỏ, lượn bờ ao, bờ ruộng, thấy tăm, thấy lỗ đùn, thò tay vào, trăm phát
như một, cấm có chệch. Ba ngón tay, cất hai đè một, như gọng kìm, mọi lươn to
nhỏ, chả sót con nào? Trên này vách đá, đất sạn, không thấy "mà" đùn,
bố con gã chỉ đánh chài, bữa được bữa không? Mấy năm nay, trên thượng nguồn, dân
họ đánh vó đèn, vớt từng con tôm, con lẹp, hạ du còn mong nỗi gì, đành chí thú
vào ít sắn nương và mấy vuông ruộng cạn thôi. Một bữa ngứa nghề, Tẫn làm vài ống
trúm, băm ít giun, xào lá chanh thơm lựng, thả chơi chơi, vậy mà sáng mai ra, cứ
tưởng mơ; trúm nào, trúm ấy đặc nghẹt lươn là lươn. Con nào cũng bự như chuôi
con dao phay thái chuối. Tẫn sung sướng bảo vợ trưa gọi thằng em cậu sang uống
rượu. Vợ lườm: Chẳng rượu chè gì sất. Đang đói dài cổ, ông mang ngay ra Đông Hà
cho tôi nhờ. Gã lại thật thà: Thôi bán loanh quanh cũng được, Đông Hà, Cam Lộ
chi cho mất ngày mất buổi. Ngu thế không biết. Cuối cùng thì Tẫn cũng phải mang
mẻ lươn trời cho ra tận thành phố, bán xong, đong được yến gạo, gói mỳ MoTo. Mát
cả ruột.
Mai cũng thế. Ngày kia cũng thế!
Giờ thì Tẫn công nhận con vợ gã hơi xí
gái nhưng ranh đáo để, và cười tủm, liếc cái lườn vợ cúi lom khom, áo hằn lên mấy
cái xương sườn cong cong bạc phếch mầu,
xen kẽ mấy hõm lấm rấm mồ hôi, cũng hình cong cong, úp vào, tựa như luống cày ải,
xếp xít vào nhau. Có khi khôn quá quắt người. Cái gì mụ nói cũng đúng. Ăn kỹ no
lâu, chả thế là gì? Mỗi đêm dăm trúm, trúm nào cũng đầy trét, đổ thật sớm, đón
xe từ Khe Sanh ra phố, bán đổ, về luôn, chẳng ai biết. Dư dả đồng nào mụ bắt gã
mua dây thép gai về thả dưới sông, xí phần cho chắc. Kín như bưng, em cậu ngay
gần đấy còn chẳng biết gì nữa là. Mụ còn về tận quê nhà gã xưa, vùng lúa để mua
lươn. Chọn con nhỉnh bán đổ ở phố, loại láu tháu mang về đổ ra đoạn sông đã quây
bằng dây thép gai, nuôi hàng sáo. Vợ chồng Tẫn dần có bát ăn, bát để, thì mắt gã
thấy thèm thèm nhìn dáng đàn bà mơn mởn thơm tho của con bé bưng bê quán cháo lươn
đầu thị trấn, mới lấy chồng đâu vài tháng đã bỏ về nhà mẹ đẻ. Bông lơn, bóng gió
mấy lần, rồi gã ướm thích đi xem thả lươn không? Nó tít mắt, người đâu xỗ thế
không biết, chỉ nói đúng cái người ta đang thèm.
Và đêm ấy, Tẫn với ả bị phen chết khiếp,
ngay nơi đêm nào thả dăm trúm lươn xong, gã cũng ào xuống tắm, bơi sải vài vòng
sảng khoái rồi về ngủ. Đêm trăng rời rợi sáng, xuyên qua các vòm lá rì rầm tình
tự như vẽ hoa trên mặt đất đung đưa, mát rượi. Mới dắt nhau xuống bờ sông, cô ả
người nóng hôi hổi đã ôm rịt lấy hắn. Gió hoang bời bời thổi, tiếng u u, rỉ rả
côn trùng… làm nó sợ hay cơn khát của người uống dở gặp nguồn nước trong trẻo
tuôn trào bên cạnh? Ả ôm, rên xiết, lắc sàng làm gã chao đảo mụ mị theo. Bỗng ả
rú một tiếng, giật thót chân giơ lên. Trời ơi! Một ông lươn to ngậm ngón chân nàng,
bang lang đuôi còn quyệt đất. Ả khóc chết lặng. Bình tĩnh gỡ kẻ địch tình, chắc
cũng thèm mơn man da thịt gái phố, Tẫn cười hơ hớ, bảo Vương Quốc Lươn chào đón
đệ nhị phu nhân của lãnh chúa đây! Chuyện vặt, lươn đi kiếm ăn đêm, hắn gặp thường.
Nhưng sau khi được ả đàn bà khát tình vắt kiệt, ran ran sống lưng, đổ vật ra,
giang chân tay mãn nguyện thở, Tẫn khoan khoái chìm dần vào cơn mê ngọt lịm. Sóng
sánh trăng thanh, gió hây hẩy mát. Lung liêng sao tỏ, sao mờ .Từng lũ trai trẻ,
quần cộc, mình trần, rạng rỡ hồn nhiên, tay trong tay lướt sóng, say sưa hát. Hình
như là họ múa hát dập dờn quanh chỗ tắm cạn của gã và ả bồ nhí. Lúc xa, lúc gần
bay bổng, thi thoảng rộ lên những tiếng cười trong trẻo. Rồi bỗng nhiên, Trời
sa sầm mặt, như có sức hút của vòi rồng, tất tần tận dòng người bị cuốn trôi xuống
đáy sông, sát sàn sạt nơi gã nằm, nghe âm âm hút hùn hụt. Tấn thất kinh vùng dậy,
ngơ ngác nhìn cơn giông bất chợt rồi lôi ả miến lươn chạy thục mạng.
( Còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét