Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

DÃ QUỲ


Mượn loài hoa hoang dã để nói về tình, về lòng mình, xưa nay nhiều người đã viết.
 Xin hãy một lần nữa, nghe người đẹp nói  dễ thương không nha?
DÃ QUÌ

Mùa này dã quì không nở phải không anh?
Tại em vô tình, em là người trễ hẹn?
Hay gió ngọt nồng mà hương hoa thì đắng
Nên hoa tủi thân không khoe sắc thắm vàng?

Lang thang em tìm giữa vắng lặng chiều hoang
Chỉ thấy săc tàn của đồi khô cỏ cháy
Đâu biển hoa vàng gió đùa sóng dậy
Và ánh măt anh  nung chảy cả ráng chiều?

Em biêt mình lại muộn những dấu yêu
Cứ mải đắm say những khung trời hư ảo
Đâu biết mùa qua, và hoa rồi sẽ héo
Và tình anh sẽ không mãi đợi chờ

Cho em một lần tạ lỗi những yêu, mơ,
Một lần ngu ngơ ước ngày xưa trở lại
Một lần tan trong ánh nhìn chiều ấy,
Một lần  hôn lên từng nụ hoa vàng

Xin hãy thứ tha và hãy nói cùng em
Rằng mùa sẽ sang, và hoa quì lại nở
Như nhịp tim yêu chẳng bao giờ lỡ
Và anh vẫn chờ nơi lộng gió đại ngàn...

6/2013
Và đây là lời đáp của Chàng. xem có véo von không nhé!
 
 MÙA DÃ QUÌ
 
Ấy là loài hoa chỉ hướng tới mặt trời
Anh nhẹ gửi nụ yêu vào đóa nắng,
Vào bông hoa Em đã từng mê đắm
Một chiều buồn Cao nguyên, mùa chưa sang.
 
Anh nghe trong xanh thẳm Langbian
Chiều nhớ em… chiều buông ngọn gió
Thảo nguyên nhớ em…biếc xanh triền cỏ
Nhớ em, Dã Quì xòe cánh nắng bừng lên
 
Chẳng kiêu sa như hồng cúc mai lan
Cứ nguyên sơ giữa rừng hoang đồi vắng
Cứ đằm thắm, bước qua mưa nắng
Thắp tình yêu bình dị, những hồn hoang.
 
Anh đi, anh đi ngút ngát đại ngàn
Đâu cũng hoa Quì, thung xa đồi vắng
Nơi đỉnh núi còn cao hơn mây trắng
Thầm hỏi nơi nào từng in dấu chân quen?
 
Yêu chẳng bao giờ là muộn đâu em
Như Dã Quì mùa tiếp mùa vẫn nở
Thảo nguyên qua ngày khát khô, nắng đổ
Đang mở lòng thao thức…đón mùa sang
 
Đâu cũng dáng em thấp thoáng, biển hoa vàng,
Anh lạc giữa một khung trời mộng ảo.
Trong im lặng của hồn anh, mắt bão,
Cứ thầm thì gọi em : Mùa đã sang !
Nếu bạn yêu thơ nào vô tình ghé chơi qua, xin một vài dìng lưu bút. Xin cảm ơn trước nha!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét