Nghệ thuật ướm thế nào, thể hiện cái tầm, cái nền văn hoá... của họ.
Văn nghệ dân gian còn lưu giữ mãi, lời tỏ tình bóng gió: Mận hỏi đào và Đào xin thưa... rất nhã nhặn
Dã sử vẫn còn chép chuyện cặp đôi tuyệt thế giai nhân, Nguyễn Trãi và Thị Lộ với màn Ướm:, không bằng vai phải lứa về tuổi tác, nên chàng phải dùng đại từ nhân xưng ngôi thứ hai rất nghiêm chỉnh, tuy gói rất kín cái tình le lói:" Đã có chồng chưa, được mấy con?" và nàng đáp, chính xác là hoạ lại-thật tài tình: Thiếp( tiện thiếp) ở Tây Hồ... rồi " Chồng còn chưa có, hỏi chi con ?" Một thông điệp tuyệt vời, như mở toang cánh cửa lòng để đón gió xuân...
Nguyễn Công Trứ, một viên quan kinh bang tế thế trong con người lãng tử tài hoa còn nhiều cái ướm rất thần tình
Và Nguyễn Du, thủa thiếu thời, (nam thập lục)ỡm ờ lửng lơ tặng cô lái đò bài tứ tuyệt Nhờ ai chèo chống tôi sang... bỏ lửng hai chữ cuối" ... Giúp nhau qua lại để mà...
Thôi chẳng lan man nữa,
hãy nghe Thầy tôi Ướm:
MÌNH VỀ HẠ LŨNG
Giêng hai Đằng Hải Hội hoa
Mình về Hạ Lũng cho ta về cùng
Lúa chiêm chắc đã ngậm đòng
Bãi sông cải đã làm ngồng đơm hoa?
Nắng mưa một thuở mình qua
Thương nhau thương cả năm xa tháng gần
Thương bùn non lấm bắp chân
giếng làng trong…để trắng ngần thịt da.
Đất lành cho nụ cho hoa
Cho người nhan sắc…cho ta nhớ mình.
Rằng thương… thương đến cạn tình
Rằng yêu…đổ quán xiêu đình còn yêu
Mình về …cho ta về theo?
Và đây là Nàng của Thầy tôi hoạ lại:
Còn lâu mới đến giêng hai
Ta về thăm mẹ, mời ai về cùng
Chỉ e phố đã lấn đồng
Người trồng cải đã theo chồng từ lâu
Sông thương ai biết nông sâu
Câu thơ người hát bắc cầu ta qua
Đa tình say một sắc hoa
Rồi mai vàng đá biết là thấp cao?
Lời yêu người đã gửi trao
Mai sau thôi cứ trông vào nợ duyên!
Chẳng trăm năm cũng bạn hiền,
Mời người quá bước thăm miền đất hoa!
Ta về thăm mẹ, mời ai về cùng
Chỉ e phố đã lấn đồng
Người trồng cải đã theo chồng từ lâu
Sông thương ai biết nông sâu
Câu thơ người hát bắc cầu ta qua
Đa tình say một sắc hoa
Rồi mai vàng đá biết là thấp cao?
Lời yêu người đã gửi trao
Mai sau thôi cứ trông vào nợ duyên!
Chẳng trăm năm cũng bạn hiền,
Mời người quá bước thăm miền đất hoa!
ÔI! Mình chẳng biết nói sao, há hốc mồm. Rồi lặng đi!
Sướng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét