Mình
gặp một cô bạn rất xinh và làm thơ rất hay, nhưng lại kinh doanh rất
giỏi. Lần đầu gặp đi ăn với nhau và rất thú vị. Mình ra về và viết cho
nàng bài này. Hào đọc cho vui nhá.
ĐÊM LÁI THIÊU
Một miệt vườn chỉ gặp
trong thơ
Một vóc dáng mong manh như
trong mộng
Dìu dặt hương … mùa quả nào
chín mọng
Anh lạc vào huyền ảo …Đêm
Lái Thiêu.
Những tán cây mắt ngấn lệ,
mưa chiều,
Còn nũng nịu gọi gió về thề
thốt
Như thôi miên …một bờ vai
trắng nuột
Bối rối anh… tạc một dáng
hình.
“ Đừng xa em đêm nay…” ai
hát cho mình
Nên mưa cũng ngập ngừng rơi
rất khẽ
Con dế lạc, rên rỉ hoài gọi
mẹ
Chú chim buồn lẻ bạn hót vu
vơ
Anh nắm tay em , ô nhỏ che
mưa
Ngọn gió vô tư cũng chừng
bối rối
Hương tóc em hay
hương đồng cỏ nội
mắt ướt long lanh như nói
nên lời…
Mưa vẫn rơi !…ừ thì mưa cứ
rơi
Đời gió mưa…lại một lần mưa
gió.
Ai làm Đêm Lái Thiêu thành
đêm nhung nhớ
Để trái tim anh lạc
mất lối về ?
Tháng 5/2013
Mình thực lòng khen thầy, ở tuổi này còn gặp và có được có được cảm xũc tươi trẻ như thế, quý quá! Thật quý và rất hiếm!
Những thi ảnh rất gợi:
tán cây mắt ngấn lệ,
mưa chiều,
Còn nũng nịu gọi gió về thề
thốt
Song mình cũng thành thực ước, câu mở đầu nên ảo đi một chút, ví như: Ngỡ!
Và câu cuối nên chốt cái thi ảnh:
Con dế lạc, rên rỉ hoài gọi
mẹ
Chú chim buồn lẻ bạn hót vu
vơ
thì sẽ xao xuyến thêm lòng bao lãng tử!
Cảm giác chung, hương quả chín đã tự lên hương, lại được ngọn gió từng trải dìu dặt đưa..., ắt sẽ thành nhung nhớ!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét