Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011
Nụ cười
Phạm Thị Hằng, học cùng lớp 8d, lớp mả sau 1năm số người đi bộ đội năm 1971 già một nửa, phải xé ra, mỗi lớp mấy đứa...hồi ấy mình khá văn, Hằng khá Toán như trăng với đèn đôi khi chảnh nhau ( vui phết!). Học xong ĐHSP, Hằng được gõ đầu trẻ ngay tại ngôi trường cấp III thân yêu đã học, còn mình phiêu dạt tít mù xa... Sau 40 năm, giờ... chỉ thích ...cười hết cỡ !!!
Vậy có thơ rằng:
Nhớ thời giấy trắng mực đen
Ai muốn gần đèn, ai ngại làm trăng
Ai về, ai nhớ ai chăng?
Nụ cười rạng rỡ, rồi răng rụng dần!!!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét