Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011

Bình thơ của bạn

                  Phan Đăng Xiêm gửi tặng tập thơ" Gửi nhớ về em".
                 Tập thơ gồm 36 bài Xiêm  mới viết gần đây, đã được nhà thơ Bằng Việt, chủ tịch Hội VHNT Hà Nội và nhà thơ Châu Hồng Thuỷ, Chủ tịch Hội VHNT Việt Nam tại Liên bang Nga viết lời giới thiệu ở đầu và cuối sách, nhà XB Hội Nhà Văn  xuất bản, thật quý hoá !
                  Mình cắn bút mãi, dù sao cũng phải viết mấy câu để cảm ơn Xiêm đã nói hộ lòng mình, kẻ lữ thứ cũng có một khoảng đời trai khắc khoải nhớ quê khi phiêu dạt xứ người.
                  Đáng trân trọng một tấm lòng đôn hậu, chân quê được giãi bày ở vào cái tuổi  cảm xúc đã vơi cạn, xơ đi ít nhiều niềm tin, lý tưởng xanh tươi trong thực tại hỗn mang, thậm chí phũ phàng thời hậu Xô-Viết.
                  Trong tập, bài "Về quê" được nhiều người yêu thích, có hai câu chưa thật chỉnh niêm luật bằng trắc của lục bát,  đã được TS đồng hương Phạm Văn Tình chuốt lại, sống động hơn:
Nón xinh che nắng lòng tôi
Em còn nhớ cánh diều trôi thủa nào?
để chọn đưa vào ấn phẩm "50 năm một chặng đường"
                  Trong tập, số bài " Vô đề" hơi nhiều (6/36)! Tác giả thơ  là người tay ngang bận quá, chưa kịp đặt tên chính thức cho đứa con yêu. Định rằng, cứ tạm thế để có nắng, có gió cho cứng cát cái đã, sau này, khi sống được trong lòng bạn đọc, mới đặt một thể, chuẩn luôn chăng?
Vậy nên, kẻ ngoại đạo xin bình  " Vô đề I"
Nhẹ nhàng thôi, sóng sao ào ạt
Kẻo bờ buồn bát ngát trời đêm
Say hỡi em bởi mình luôn khao khát
Phút giây này lung linh thần tiên
 Cứ ngỡ rằng, trước biển ( có thể biển khô) thơ mộng, đôi bạn đắm say, ai là sóng ào ạt, ai là bờ khát khao dâng hiến. Lưu Quang Vũ xưa từng nhắc" se sẽ chứ kẻo cánh buồm bay mất", vì không gian vườn trong phố nó chật hẹp, lại còn nỗi phấp phỏng, lo lo của đôi trẻ tuổi học đường mới lớn. Chứ không gian này, tác giả đã hùng hồn tuyên bố" say em hỡi" thì người đọc dự cảm thấy cái ước muốn" nghiến nát bờ em" của Xuân Diệu:
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt
Nhưng ở đây, ta thấy tác giả tự dằn lòng trách mình " sóng sao ào ạt", tự nhủ phải kiềm chế, tiết dục"nhẹ nhàng thôi"(Kẻo hết tiền). Chính sự dồn nén, kìm hãm, chờ giải phóng ấy làm lên men và thôi thúc trí tưởng tượng của người đọc. Họ chờ đợi bùng nổ xung lực. Đúng vậy, khoảnh khắc diệu kỳ, lên tiên ấy được tác giả hạ đúng lúc, đúng chỗ: Giây phút này lung linh thần tiên.
 Nghe khoái lỗ nhĩ. Xong việc rồi đây! Nhẹ cả người.
 Tuy nhiên, mình còn muốn, thưa bạn yêu quý, người đọc không chỉ nghe, hiểu được thời khắc thiêng liêng, mà còn " nếm" được mùi vị của tình yêu ấy nữa:
Chẳng hạn: Phút mặn nồng lung linh thần tiên.Trân trọng mời các bạn cùng thưởng thức./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét