Thầy Nguyễn Hữu Tình, thầy giáo dạy Văn nổi tiếng hay chữ, mà bất cứ học trò yêu văn chương của huyện Ý Yên, Nam Định đều hơn một lần được vinh hạnh diện kiến. Tôi cũng không là ngoại lệ. Tôi được thầy "vỗ" mấy ngày trong đội tuyển của Ý Yên đi chọi Tỉnh, năm học 1968-1969. Thời gian trôi chảy, tên thầy được giới thiệu nhiều trong các trang văn nghệ tỉnh và trung ương.... Hồi ấy thầy làm hiệu trưởng trường " mâũ" Yên Tiến, nghe đâu thầy bị lên làm quan, song chất văn nghệ lại kéo thầy về...
Tình cờ vừa rồi về lục sách của thân phụ tôi, lại gặp thầy trên cuốn"Thơ Người cao tuổi Ý Yên",
Xin kính xin thầy cho phép học trò được trân trọng chép ra hầu bạn đọc ạ!
THẦY TRÒ TRÙNG TÊN
Thầy trò trùng tên
Chênh nhau tròn thập kỷ
Thầy ở làng thợ sơn Cát Đằng
Trò quê làng thợ xây Phúc Chỉ
Cùng không thông thạo nghề làng
Thầy một đời dạy văn
Trò một thời giỏi toán
Nhớ ngày đi thi huyện
Trong đội tuyển nghiêm trang
Vai quàng khăn đỏ
Một câu xanh rờn
Khẩu khí Kinh Kha, Hạng Võ
-Chuyến nay ra đi
Không đỗ, không về!
Mấy chục năm xa quê
Mười mấy năm làm giám đốc
Đôi ba bằng đại học
Bao nhiêu là kỳ thi
Câu có cánh kia không ứng ngfhiệm là gì
Hỡi nhà doanh nghiệp?
Trò làm nhà doanh nghiệp
Thầy đi đường thi nhân
"Hoa chuối mùa đông"
Hoa trong mắt bão"
"Đàn trăng"
Làm khuyến học
Càng yêu thơ Nguyễn Khuyến
Ngõ trúc quanh co
Nồng nàn khách đến
Dễ mười năm mới gặp lại nhau
Người Bắc Nam bươn trải Á Âu
Người bình thản làng làng xã xã
Người bạo liệt thương trường hối hả
Người thong dong thi tứ điệu vần
Người vận may phép cộng, phép nhân
Người thua thiệt chia trừ điệp điệp
Nào mở sâm banh cho thơ về với tết
Nâng một ly lại đọc một bài thơ
Thơ gặp nhau không tuổi tác bao giờ
(Còn nhớ rượu tăm nút chai lá chuối)
Người làm thơ có khách hàng nào hỏi?
Còn doanh nhân vô khối kể gì thơ?
Nên càng xa, càng gần gụi không ngờ
"Trăng và cánh đồng"
Đêm Lêningrat"
Hoa đồng chiêm
Sen lên từ bùn đất
Thơ hồn nhiên vĩnh viễn vẫn là thơ
Như phất cờ ngô
Như lúa mở cờ
Đêm trăng ấy mà xinh tươi nhường ấy
Đêm trăng ấy với vầng trăng lửa cháy
Người đọc thơ với tác giả trùng tên
Thầy trò trùng tên
Thầy trò trùng tên
Mênh mang đôi bờ sông rộng
Em nắm bàn tay
Rưng rưng một thời bé bỏng
Tôi nắm bàn tay ấm nồng
Như thể bạn vong niên
Yên Tiến , xuân 2003
N.H.T
Và đây là bài thơ " Về quê" của thầy Cao Xuân Hoan,
Hồi mình thi vào lớp 8 năm 1970 với bài văn điểm 9, thầy Hoan chủ nhiệm hồi ấy quý mình như vàng, nên cũng nghiêm với mình đến sợ, Chỉ tiếc rằng, do khả năng, mình lại không đi nghiệp viết lách như thầy kỳ vọng!
Biết làm sao?
Chỉ biết nhớ thầy, xin được theo thầy" về quê" đầy ắp kỷ niệm của một thời nghèo khó mà ấm áp !
VỀ QUÊ
Ta về với con sông Cầm
Với cây cầu đá trăng rằm nghiêng soi
Ta vè ngắm áng mây trôi
Bồng bềnh sông nước sắc trời mênh mang
Ta về với luỹ tre làng
Câu ca tiếng hát ngân vang sớm chiều
Ta về thăm lại người yêu
Tóc đuôi gà với khăn điều vắt vai
Ta về ngồi gốc đa đôi
Là nơi hò hẹn vui cười tuổi xuân
Ai về thăm đình Đô Quan
Di tích lịch sử nét vàng quê tôi
Dù đi khắp bốn phương trời
Tấm lòng vẫn hướng về nơi quê nhà
Sân đình-Bến nước-Cây đa
Hội làng năm ấy cho ta gặp mình
Quê hương phong cảnh hữu tình
Đường làng ánh điện lung linh sáng loà
Bình minh rộn rã tiếng gà
Loa truyền thanh hát bài ca yêu đời
Đô Quan đẹp cảnh, đẹp người
Con người đôn hậu, tình người thuỷ chung...
................
ngày 2 tháng 9 năm 2004
Cao Xuân Hoan
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét