Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2012

thơ xuân



Tết về thêm một tuổi
Mình nên buồn hay vui?

Người trẻ, mong năm mới
Để đua chen với đời

Người già, thêm cơ hội
Chiêm nghiệm cuộc trần ai

Hừm..., mình xin đứng tuổi
Chênh vênh
mưa...
    gió...        đời...
Chân
lại mòn lối cũ
Đợi em về ban mai

Giao thừa Năm Con Rồng. 2012
 
PHẠM VĂN SÁN

Vâng em xin cười vì cách đặt đặt vấn đề cũ muôn thủa, xưa hơn trái đất... trong một khung cảnh vừa bồn chồn của người mong đợi, vừa tự tại của bậc an nhiên, thức giả... mình khó vào tầm bậc cụ thể, thì hơi tách dòng ra đứng riêng cho lành, khỏi bị cuốn. Xưa, Hoàng Cầm từng ao ước ngược đời
                                                          Em đừng lớn nữa
 để diễn tả cái mong thành thật, con trẻ hơi ỵi kỷ
     Chị đừng đi
 ( lấy chồng)   
Tác giả thơ trong trường hợp này cũng chọn cái ngược đời: Đứng!

để nói cái quy luật muôn đời, không thể đứng ;bởi: Chân lại mòn lối cũ
    Vâng không nên hiểu đôi chân cụ thể nào, mà chính là bản ngã ta định hình, sở thích, cái tạng.. (cũ) .vẫn không ngưng nghỉ
quan trọng là tâm hồn trẻ trung luôn khát khao, mà cứ mỗi lần gặp em là xốn xang như ban mai.
Đó là cái cảm xúc thật, trong trẻo khi  khai bút đầu xuân
Phơi phới thay!
Kính thầy và chúc thầy mãi tươi trẻ như khúc ca xuân./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét