Lẽo
đẽo theo cụ Vũ Quần Phương suốt cả tiếng đồng hồ, chiều ngày 8/3/2013 được nghe
cụ rủ rỉ một số chuyện, nhưng tịnh không thấy giai thoại về nữ sĩ X.Q như trang
Nhật Tuấn đã đăng (Bác N.T có gửi mail tặng
mình), nhưng cụ Phương bảo nên tìm đọc Trần Nhuận Minh, thú vị lắm. Vậy là mình
vào, tìm mãi, giờ mới thấy, đăng hầu các bạn..
Trần
Nhuận Minh từng để tay lên ngực, nơi có trái tim rất thực và thề rằng, trên đời
này, ông chưa hề biết đến người đàn bà nào khác ngoài vợ(!) Chắc sẽ phá lên
cười, nhưng với vẻ mặt thành thực đến tội nghiệp của Trần Nhuận Minh, tôi tin !( Blog Mùa thu Hà Nội).
( Nhà thơ Trần Nhuận Minh )
Nhưng khổ thế, người đàn ông một đời duy nhất chỉ biết
có vợ mình, chỉ yêu mỗi vợ, thực hiện chức năng đàn ông, vai trò bổn phận một
cách tuyệt đối chung thuỷ, chưa chắc đã viết được những câu thơ hay, ám ảnh
người đọc như từng viết cho người yêu của mình, dù mối tình chỉ là mây gió bảng
lảng khói sương…cho dù sự ám ảnh
ấy chưa chắc đã là tình yêu, mà đó có thể chỉ là một hoài niệm mất mát trong
quá khứ.
Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau
Anh đã chẳng buộc em bao tội lỗi
Em đứng lặng. Mặt úp vào bóng tối
Khổ thân em có nói được gì đâu
Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau
Anh đã chẳng hẹn em đêm ấy nữa
Để quá khứ chỉ còn là thương nhớ
Và tương lai ít ra cũng ngọt ngào
Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau
Anh đã chẳng trách em yêu người khác
Điều đơn giản bây giờ anh mới biết
Thì em xa, em đã quá xa rồi“…
Bài thơ tình này, và rất nhiều bài thơ tình nữa trong những tuyển thơ của
Trần Nhuận Minh, ông đều viết cho một người con gái trong mối tình đầu. Người
con gái ấy làm kế toán ở một lâm trường, vì thế trong thơ tình của anh, rừng
thường hiện lên với nhiều cảnh sắc huyền diệu.
Thời ấy, ông còn là một thầy giáo. Mỗi lần được nghỉ dạy, thầy giáo Trần
Nhuận Minh lại hối hả đạp xe lên rừng thăm người yêu. Yêu nhau đã lâu nhưng có
bao giờ thầy giáo Trần Nhuận Minh dám cầm bàn tay người yêu mình, dám đâu vuốt
mái tóc mượt mà của nàng, hay nói lấy một từ yêu thương, nói gì đến nụ hôn. Bao
nhiêu lần gặp nhau, đi chơi với nhau trong cánh rừng chỉ có hai người, thầy
Minh vẫn giữ một khoảng cách đủ cho sự thiêng liêng thánh thiện của tình cảm.
Sự rụt rè “ngu ngốc” ấy đã làm cho ông đánh mất người yêu mình, và để lại
phía sau cuộc đời ông những bài thơ tình buồn xa xót.
Đêm ấy rừng thu, nhiều trăng quá, nhiều trăng quá
Vàng rót tràn trời
Anh muốn nắm tay em mà không dám nắm tay em
Mỗi chiếc lá là một con mắt nhìn
Đứng ở chỗ nào cũng thấy trống trải…
Đêm ấy rừng thu, nhiều gió quá, nhiều gió quá
Cây lá rì rào
Cây lá nói với nhau là chúng yêu nhau
Anh cũng muốn nói với em điều ấy nhưng anh im lặng“…
Và thế rồi, lần gặp lại sau, người yêu ông đã thuộc về một người đàn ông
khác. Khi anh đạp xe đến thăm chị, có một người đàn ông lạ có mặt trong căn
phòng của chị. Tối ấy, gặp nhau, chị đã nói: “Anh thì ở xa quá, những lúc em
đau ốm, anh ấy đã ở bên cạnh em, chăm sóc em, vì thế mà em đã yêu anh ấy và anh
biết đấy, điều gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi”.
Sau đó, bài thơ “Thơ tình ngày không em” ra đời. Anh hỏi: “Bây giờ
em có còn yêu anh nữa không”. “Em vẫn còn yêu anh”. Vậy thì em hãy theo anh,
anh đưa em về ra mắt thầy mẹ anh rồi chúng mình cưới nhau”. ” Không được, anh
ạ. Em đã thuộc về anh ấy rồi”. “Không sao, nếu em còn yêu anh, thì điều ấy coi
như là không có”. ” Cũng không thể được, anh ạ. Em không có đủ can đảm để nhìn
vào mắt mẹ anh mà nói…”. Nhà thơ Trần Nhuận Minh nói rằng, sự trung thực thẳng
thắn của nàng làm cho nỗi nhớ của anh thêm nặng lòng hơn.
Hôm ấy, người tiễn Trần Nhuận Minh ra về lại chính là người đàn ông vừa
thế chỗ anh trong trái tim người con gái anh yêu. Trần Nhuận Minh cho rằng, anh
rất mừng cho nàng đã có được một người chồng tử tế và chu đáo mà anh hiếm gặp.
Gần 30 năm sau, đúng vào sinh nhật lần thứ 50 của nhà thơ Trần Nhuận Minh,
người đàn ông năm xưa giờ đã là chồng của cô gái ấy, đã đưa vợ từ Sài Gòn về
Quảng Ninh nghỉ mát và tìm đến nhà Trần Nhuận Minh.
Khi đến nhà, chỉ có mình vợ ông ở nhà, người đàn ông ấy đã nói với vợ ông
rằng: “Chị ạ. Nhà tôi đây và chồng chị, ngày xưa hai người yêu nhau. Nhưng
họ không lấy được nhau, cũng là số trời. Nay nhà tôi đã già, chỉ muốn được một
lần tận mắt trông thấy anh chị“. Khi ông về, vợ ông thuật lại cho ông nghe
và trong chiều đó, Trần Nhuận Minh đã viết bài thơ “Tím biếc”:
Sắc
chiều bay trên thành phố úa vàng
Mây
chợt thức giữa cơn mơ ngơ ngác
Khói
biển lan xanh mờ con sóng bạc
Một
nửa mùa thu nghiêng bóng xuống khoang thuyền
Cây
cỏ vô tình nhuốm nỗi dở dang em
Gió
thổi suốt đêm trăng mười bảy tuổi
Em
ở đâu đây? Trời dịu dàng bối rối
Thả
vào hồn ta giọt sương cũ đầm đìa…
Bầu
không trong, tinh khiết đến nhường kia
Mái
phố sẫm nỗi buồn mùa đông rớt
Chân
ta vấp bóng chiều ẩm ướt
Em
nhớ ta chăng? Gió động sắc bàng già
Năm
tháng qua đi. Vui buồn cũng qua đi
Ta
cúi nhặt dấu chân thời mây nước
Bồng
bềnh hỡi! Làm sao mà tới được
Một
màu QUÊN lãng đãng cuối trời XƯA…“.
Sau khi bài thơ này in ở báo Văn nghệ, nhà thơ Trần Nhuận Minh nhận được
điện thoại của chồng người yêu cũ nói rằng: “Anh Minh ơi, tôi đã đọc và mua tờ
báo văn nghệ có bài thơ anh viết tặng nhà tôi rồi. Nhà tôi đọc và xúc động lắm.
Tôi biết, đây là bài thơ anh viết dành tặng cho vợ tôi”.
Trần Nhuận Minh rất bối rối, ông bèn nói: “Cảm ơn anh chị. Nhưng bài thơ
ấy, tôi không viết về chị ấy đâu”. Nghe xong câu này, chồng người yêu cũ của
anh, hạ giọng xuống. nói rất khẽ: “Anh Minh này, anh nói khẽ thôi, kẻo nhỡ nhà
tôi nghe được nhà tôi sẽ buồn lắm đấy”.
Ngừng một lúc, ông lại nghe: ” Anh Minh ơi, đây là số điện thoại của nhà
tôi. Anh ghi đi…Thi thoảng, anh nên nói chuyện với nhà tôi, để nhà tôi đỡ buồn.
Tôi đi làm cả ngày, chỉ ở nhà vào ngày chủ nhật…” Chính vì thế, mà cho đến nay,
ông chưa một lần gọi vào số máy ấy…
Nhà thơ Trần
Nhuận Minh tâm sự rằng, ông chưa từng thấy trong đời, một cặp vợ chồng nào yêu
nhau, sống với nhau hạnh phúc, và trân trọng kỷ niệm của nhau đến như
vậy. Mỗi lần ra tập, Trần Nhuận Minh vẫn gửi sách vào tặng cho cả hai vợ
chồng. Trong một bài thơ của ông có đoạn: “Ta giáng sinh vào tình yêu của
Em/ Vì thế, suốt đời Em khao khát/ Những gió trăng muôn thuở chẳng bến bờ/ Và
vĩnh viễn, nợ nần khói sương“.
Sau đó, người
yêu cũ của ông đã ra một tập thơ lấy nhan đề: “Nợ nần khói sương”, trong có có
câu mà ông lấy làm đề từ cho bài thơ “Tím Biếc”: “Trái vàng cho em chẳng
chín/ Thì thôi xanh đến bạc đầu“. Tập thơ này, người chồng đã đứng ra in
cho vợ mình. Hôm ra sách, hai vợ chồng bay từ TP HCM ra và đến nhà tặng cho hai
vợ chồng ông. Mối tình ấy đã nhuốm màu bàng bạc, bảng lảng trong những trang
thơ của Trần Nhuận Minh như một sự dang dở của cái đẹp, sự khao khát vươn tới
sự hoàn thiện của tâm hồn con người.
Trong một bài
thơ tình mà ông nói, có lẽ là bài thơ tình cuối cùng, ông đã viết:
“Ta
đã xa nhau suốt cả cuộc đời rồi
Vào
phút ấy thì em nên gần nhé
Đứng
ở vòng ngoài nói cười khe khẽ
Như
một người dưng…Anh vẫn nhận ra em
Ta
đã không nhau, tất cả mọi ngày đêm
Vào
phút ấy thì em nên có nhé
Dù
bận thế nào, em cũng nên lặng lẽ
Đi
theo anh..chỉ một đoạn đường thôi
Ta
đã quên nhau, trong tất cả mọi buồn vui
Vào
phút ấy thì em nên nhớ nhé
Hình
như đài đưa tin, Hình như ai nói thế
Hình
như là… chả ai nói gì đâu…“
Phút ấy là phút
gì, tôi chắc là bạn đọc đều hiểu cả…
Lê Thị Thanh Bình (Theo CAND)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét