Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012

CHUYỆN TÌNH CÂY VÀ ĐẤT

       Bài thơ được viết nháp vào mùa hè năm 1997, có đọc cho anh Lê Hữu Đê, nay là  phó ban TG Tỉnh uỷ, hồi ấy làm Chánh VP Ủy ban nghe. Anh Đê thích nên có rủ  mình đến nhà nhạc sỹ Việt Cường chơi, với hy vọng nếu ăn ý, thì Việt Cường phổ nhạc. Tuy nhiên, khi đến chơi, Việt Cường đang bận làm nhà, mình chẳng thấy có hứng thú nên nói thác là quên... Người thứ hai được nghe mình đọc trong giọng rượu là anh Nguyễn Hải Nhiệt, nguyên Bí thư huyện uỷ. Khi ấy anh Nhiệt mới là PCT HĐND.  Chẳng biết có thấm không, thấy anh chăm chú lắm. Lâu, chẳng nhớ.
      Đến hôm rồi, anh Xanh bảo Sông Mã mở trại sáng tác. Cao hứng, mình nói như cướp lời về bài thơ này. Không ngờ, sau 15 năm, mình vẫn nhớ thật, cái nham nhở xưa như mịn màng hơn, lạ thế!
Rất có thể mình thử gửi bài này về huyện  dự thi xem để xem mình ở tầm nào trong đó chăng?
Song trước hết phải nhờ các con em Sông Mã thẩm định trước!

  TÌNH  NHÃN 
                                                         Đất và cây như một chuyện tình
Đồi đất cỗi cằn- cha luống tuổi
Gió giật cây run,
 Mưa giông, đất tãi
 Mảng da trôi, buốt nhói hình hài…
Cây bản địa tự xưa mòn mỏi, hao gầy-
Mẹ lam lũ, mùa nào quả nấy

Sông vẫn chảy                  
Nhưng lẽ đời chẳng vậy?
Rừng mất dần. Con cháu thêm đông!
Rát ruột mẹ thương bầu sữa cạn dòng
Xiêu vẹo bên cha tiều tuỵ, mùa lửa rẫy

Lên miền Tây, 
tuổi thanh xuân sôi nổi*
Hạt nhãn lồng, gieo đỡ nhớ quê
Hớn hở đơm hoa
Bỏ cả thời thiếu nữ
Nhãn tiến vua-đài các, kiêu sa
ngỡ chỉ xanh bởi phù sa châu thổ
E ấp lên non phủ núi- trai già
Rễ mải miết ái ân triền Sông Mã
Lá rụng, hồi xuân, đất nhuận da
Mưa tắm gội mơn man tóc gió

Nhãn duyên dáng, dâu hiền xứ sở
(Chẳng là tiên hóa phép giầu ngay)
Chưng vị đất, hương trời Sông Mã
 Giọt mật vàng, rộn rã ong bay

Chiềng Khoong, mùa long nhãn 1997


*Thơ Bùi Minh Quốc và tên bài hát Nga nổi tiếng trong phong trào khai hoang Tây Bắc


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét