Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014

CHÙM THƠ NGUYỄN XUÂN NGỌC




Xa x¨m xø Méc

Mộc Châu 
               xa xăm
Trập trùng
               dáng núi
Mặt trời nào vẫy gọi tôi lên?


Thăm thẳm
           cao nguyên
Đóa hoa rừng chín muộn


Gió mùa thu như muốn
Vờn trên gương mặt hoa ban
Chiều tan nắng
dìu những lứa đôi xuống chợ
"Đẹp vớ", tốt vớ"
Người mèo không dối gian nhau!
Đêm Mộc Châu
Luyênh loang tiếng khèn gọi bạn
Họ sưởi ấm lòng nhau
bằng trái tim đá núi.

Đời trao nhau niềm vui
Sao không cõng mặt trời kia khỏi chợ?
Sao không đổi thương và nhớ
Mang về một tình yêu
NXN



 

MỘT THOÁNG SƠN LA

Đi tìm em lúc chiều đã dần tàn
Giọt nắng Yên Châu dựng hình vách núi
Những bản Thái mờ trong khói bụi
Người đàn bà búi tóc của riêng ai

Vượt dốc dài mơ về con đường thẳng
Bước chân em xửa cóm, xỉn xòe
Piêu chỉ thắm dải lưng xanh ngày trước
Chỉ một lần... lạc bước đơn sai

Gặp lại em khuy áo không cài
Cánh bướm bạc rã rời phận mỏng
Hoa ban...hoa ban cho lòng ai vỗ sóng
Tím khoảng trời một nỗi chờ mong

Đành phải về thôi! Se sắt thêm lòng
Em tằng cẩu cao đầu buộc chặt
Đêm Sơn La. Đèo lau hiu hắt
Gió mượt mà thổi rỗng phía trời xa

NXN

Nguyễn xuân Ngọc
Đài PT-TH Phú Thọ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét