Nhóm dân phố chúng tôi đa phần là
lao động tự do, một số ít là công nhân nghỉ một cục về chạy chợ, nhưng phong trào
phụ nữ sôi nổi lắm, các nhóm trong xóm phục sái cổ; chí ít, mỗi năm đôi lần kỷ
niệm giới đều góp gom để hò hét tưng bừng cho bõ 363 ngày lam lũ.
Năm
nay cũng không ngoại lệ.
Được
cái, các ông chồng ở nhóm tôi lành mạnh lắm. (Cả mạnh lẫn lành). Mạnh thì rõ rồi,
trọm trẹm bốn chục nghỉ mất sức, ai nấy bắp thịt cuồn cuộn, chiều dăm bẩy séc cầu
lông là chuyện nhỏ, thuế má đủ đầy, nên mỗi tháng hơn triệu bạc lương, các anh được
chị em cung phụng như những ông hoàng. Lành là kết quả tất yếu của phong trào bình
đẳng giới. Cơm no bò cưỡi, hoạ có điên mới gây sự. Thế nên nhà nhà đều treo bảng
công nhận gia đình văn hoá do phường tặng.
Tôi
mới mua nhà, về nhập xóm được mấy năm, lấy đó làm mừng.
Của
đáng tội, tôi không tháo vát được như họ, nên cứ lăn tăn, các chị phải động viên
mãi mới vào, vậy rồi sinh ham, chỉ mong vài tháng nào lại có ngày Phụ nữ hay biết bao? Để rộng cẳng, chiều ấy
tôi mang đứa con út lên gửi thím, lối nào thím chả phải trông hai đứa song sinh
của mình, rồi te tái lên khu văn công thuê trang phục cho cả nhóm, chẳng phải biểu diễn chi
đâu, chụp hình cho vui ấy mà.
Dăm bẩy chị em, tuổi sồn sồn hăng máu
lắm, thôi thì tạo dáng đủ kiểu, đèn chớp nhoang nhoáng, mặt hoa da phấn, phó nháy
luôn mồm khen. Chết nỗi, đúng lúc tạo kiểu chéo tay, nhón chân y như vũ công Ba
lê, thì điện thoại giắt trong quần rung, làm mình cười sặc như điên. Điện thoại
cô em dâu báo đứa nhỏ bị nôn. Thoáng lo lắng, rồi tặc lưỡi. Ôi giời! con mình vẫn
thế, viêm họng hạt, nuốt nước dãi vào, nôn
trớ ra, có gì lạ! Thế nhé, thế nhé, rồi cười toét. Rồi lão chủ quán cao hứng
lao sát vào vịn vai. Phó nháy lại làm cái roác. Cực đẹp ! Nữa đi, nữa đi! Trong
ngày hội vui vẻ, đông người, sợ gì. Roác!
Hết ý !
Vui nữa là lúc cụng ly. Phụ nữ Kinh có truyền thống đáng ghét là chẳng thật lòng. Dù mình có uống được bao nhiêu,
nhưng ở nhà, trước mặt chồng con, cứ phải giả vờ không uống được. Giờ là lúc
chim được xổ lồng, tẹt ga đi! Rượu vào, cái gì ra được thì ra tuốt. Hôm nay là
ngày phụ nữ vùng lên, chúng mày ạ- Gớm ông hói nhà tao sợ độ cao, tao đã chẳng
vùng lên phi ngựa từ lâu rồi, ai nấy cười
chẩy nước mắt. Lúc đó, hình như chồng mình đi ngang qua, liếc vào, thấy vui, không
gọi, giời đánh còn tránh miếng ăn. Cám ơn chồng nhá! Mãi sau sang phần hát hò
nghiêng ngả, mình đành giã bạn, vì có thằng nhỏ chạy vào nói khẽ vào tai: Con cô bị làm sao ấy!
Suốt buổi tối ấy, con bé nóng như hòn
than, nôn vài lần, thành một bãi to bằng cái áo buồm, chồng mình nhẫn nại xé cuộn
giấy vệ sinh gon lại, lưng một chậu, đổ vào toa let, tắc, mình chửi ngu, chồng im, ngượng.
Mặt trời thốc những tia nắng quý hoá,
rất giầu VitaminD vào mặt, tôi bừng tỉnh và nhớ lại tất cả, cũng là lúc lão phó
nháy nhe nhởn đứng dưới đường gọi vống lên mời người đẹp ra nhận ảnh. Toàn phôtôsốp,
hoa hậu quý bà còn phải chạy! Hắn còn tưởng
bở, nghiêng sát đầu bình loạn, khi tôi lơ
đãng lật vài tấm, xem chiếu lệ. Bao nhiêu? Hữu nghị, giúp ấy mà, vài trăm bạc,
bõ bèn gì?
Trời ơi! Nếu lão phó nháy biết rằng,
hiện nay kể cả đồng mua gói muối I- ốt
gia đình tôi cũng còn đang phải vay nợ lãi đây, vay ngoài đấy; nhưng vẫn cố tạo
dáng một lần nữa cho oai, để em lên mở két. Kỳ thực là tôi tìm cái ví, hôm qua
con bé nôn dây vào, anh quệt qua quýt vào quần, rồi dúi xuống dưới gối để xem còn
đồng nào không; chứ két kiếc gì, thông thống từ trước Tết, ai thèm khoá.
Trước mắt tôi bây giờ là tấm giấy viết
tay khất nợ của chồng, nét chữ hoạt với chữ ký rồng lộn không lẫn vào đâu được,
phía dưới là bút phê của kẻ cho vay nợ lãi: "7 tiếng đồng hồ sau ngày
8/3" với cái dấu nhân thay cho chữ ký.
Tôi hiểu ký hiệu này.
Nhoi nhói đâu đó nơi ngực trái. Chồng ơi?
Này thì ảnh !
11/3/2013