-Dào ôi! tưởng gì. Cô ấy xả bớt năng lượng
vào thú chơi tao nhã vậy có gì đáng trách mà cuống cả lên?
- Không! không phải con
Đào làm mà thằng Thiệp ( tên chú phó cả đẽo luã) bùa(2) đấy, ghê không?
Thảo nào con khỉ nợ mê muội, lú lẫn; không biết bao giờ mới gỡ ra được? Rồi hạ
giọng thì thầm: Nó toàn ứng tiền trước, gửi về quê cho vợ đã, rồi làm cấn nợ
sau, khôn vậy. - Chuyện! Ăn mòn bát thiên
hạ, thằng thợ nào cầm dao đằng lưỡi? Em nghi phường đào mỏ. Chứ nhìn lệch
lắm, đáng tuổi chị em. Yêu đương nôĩ gì, ba bẩy hai mốt ngày laị không đánh
nhau chia của, chia con; em chớ kể! Nó thì có cái gì, môĩ cái gậy thằng ăn mày!
Thế rồi, vợ tôi có lo bò trắng
răng, nhỏ to gì gì cũng chỉ làm ngọn lửa lòng Đào thêm nồng, thêm đượm. Trả
nghiã cho chồng chu đáo xong, nó làm dăm mâm; láng giềng, họ mạc, ai cũng tấm
tắc khen được. Rồi Thiệp ở hẳn quán cơm, chỉ giúp ông chủ tôi phần ý tưởng cho
mỗi tác phẩm gỗ luã; xưởng mộc như con tầu thiếu hoa tiêu. Đám đàn bà sồn sồn
dạo này hay sang quán cô Đào tụ bạ, khi củ đậu, lúc quả sim…Vốn giáo viên văn, sẵn
óc khôi hài, bao nhiêu năm buồn bã heó hon, giờ được cởi trói, như các cụ nói,
gái phải hơi giai thài lài cứt chó, hỡi nào cô Đào chả phớ lớ tiếu lâm, khiến
các mụ nghiêng ngả cười vãi nước mắt, nước mũi. Mấy ông tóc tiêu cũng hay bê
bàn cờ tướng sang, dưới tán gốc bàng, nhâm nhi cốc bia cỏ, cùng Thiệp giải thế
cờ tàn, đôi khi dự bàn thế sự ảo trên Fây cùng bao người nổi tiếng, khi được
"còm", ai cũng thấy mình có tầm phết. Vậy nên quán lúc nào cũng vui
rộn ràng.
* * *
Hôm liên hoan cuối năm, vừa xuất
được lô bàn tiệc lũa cho khách sộp đi EU, ông chủ chơi sang, bắt nốc toàn bia
cho bõ mấy tháng giời gù lưng ngồi bệt. Gió Lào rần rật khô rang, áo xống dần
dần trút hết, thằng nào thằng nấy còn độc cái chíp đeo, không vướng khéo cũng đi,
hát hò inh ỏi. Tôi khật khưỡng bước vào toalet giải quyết nỗi buồn, sững người:
Thằng Thiệp ngôì đái, kéo vội quần ngố lên. Trời ơi! ngã ba cuả nó bệch như đít
ếch, chỉ gồ lên tý mủm thâm sì. Tôi lảo đảo gục vào vai nó. Văng vẳng câu được
câu chăng: Ngã ba cô hồn ...năm 88, …tròn
19 tuổi. Tôi nấc nghẹn.
* * *
Đã có ý giấu nhẹm chuyện Thiệp,
không cho vợ biết, sợ hội buôn dưa lê rỉ tai nhau phức tạp lắm. Chẳng dè, nàng
còn biết trước cả tôi. Có lẽ câu thơ ngày Valetin Thiệp khóc mối tình đầu bí
hiểm, hay sự ngờ vực chàng lãng tử là kẻ săn
rau, nên vợ tôi về tận quê chuyên chạm lèo, đục bệ để dò manh mối. Không ai
khác, là người mà Thiệp nhờ nàng gửi tiền về dạo trước.
- Ái chà chà! Ai dám bảo em là
cơi đựng trầu nào? Camera cơ à. Ghê thật. Em làm thám tử từ bao giờ vậy? Thì Enter!
- …Lúc đó em còn chưa đến 18, biết yêu gì đâu? Khuôn mặt đàn bà đầy đặn
choán hết màn hình ửng đỏ, (chắc lần đầu bị soi gần) nghểnh nghiêng đi lộ cái lúm
đồng tiền bên khoé miệng hé cười, dẫu được bàn tay rám nâu vâm váp che hờ. -Duyên quá! Quay nghề phết! Rất đặc tả.
-Đêm tân hôn khủng khiếp… Còn
hơn dao kiếm. Em khóc thét lên…anh phát hoảng, giật. Gẫy gục. Máu tóe nhòe. Anh
đau đớn lăn lộn, em ngất xỉu. Buộc chặt hai đứa vào nhau vậy trong võng, chục
người thay nhau khiêng chạy bộ trong đêm đi cấp cứu. Mãi sau này mới biết cái của
anh là công trình thử nghiệm nhân đạo, chứ anh đã bỏ phần cơ thể quý giá ấy ở biên
giới mấy năm trước cơ. Em bị lơ ngơ, nằm Trâu Quỳ mãi, hễ cứ thoáng thấy anh ấy
là lại chết khiếp, ngất đi...
- Đây rồi! anh ơi, chị chỗ anh
Thiệp về thăm này… Ồn ào, tiếng tắt máy, mở máy, trên màn hình điện thọai hiện
lên gương mặt đàn ông trạc ngọai bốn mươi, phúc hậu mà trầm tư.
-Hồi
ấy, (Tiếng ông ta) Thiệp trở lại trại, bế tắc lắm, nặng trĩu cảm giác tội lỗi
với vợ, toan tự tử. Cả trại xúm vào tỉ tê, an ủi động viên. Lính mà, thương
nhau cực. Ai chả mong bù đắp tí gì cho nhà em đây này- quá thiệt thòi! Không chết người trai khói lửa,( hát) mà
chết người em gái hậu phương. May làm sao khi em đến viện tâm thần, chống
tay nhẩy như ếch, từ giường nọ sang giường kia, lại làm cô ấy cười đành đạch. Cao
hứng, em trổ tài trồng cây chuối một tay, tay kia nảy phách như xiếc hài, hai
ống quần rỗng gió bay phần phật, lúc phất phơ thõng xuống làm cả lũ ngơ ngơ
khoái chí cười ngặt nghẽo. Có đứa đái tồ tồ.( Cười lớn). Khi em về thì cô ấy lại
giẫy đành đạch khóc, kéo áo lại.
-Thiên
duyên tiền định! Thiệp reo lên khi nghe em kể lại. Hai thằng ôm nhau nức nở
khóc như mưa trong sung sướng tột cùng. Hắn bắt em tuần nào cũng phải đến thăm
cô ấy. Cứu một người phúc đẳng hà sa! Lúc đầu em mới vui vui vì việc làm có
ích. Cô ấy tỉnh dần. Rồi dần dà thấy không thể thiếu nhau thật. Em nhỉ? Như gì
nhỉ, hồi ấy em bảo nhỉ? Ừ! như ruồi dính "rựa" mít.( Cười rất to)
-Thiệp bỏ đi biệt. Anh ấy sợ
gặp, bệnh nhà em lại tái phát, nên hơn 10 năm sau, chúng em mới gặp nhau, ríu
ran như ông bà Táo thời hiện đại. Chúng em chả đến khổ quá đâu chị, nhưng Thiệp
bảo cùng số phận, để anh san chia khó nhọc mới an lòng…Lẽ nào chúng em lại trái
ý để anh buồn
.
-Anh ấy mà buồn (tiếng người
đàn bà chen vào) thì em chết đi còn hơn!( tiếng sụt sịt). Em mang ơn bạn gái nào
của anh, vì đã /sẽ yêu thương, săn sóc anh ấy thay em…Em nhờ chị …( Khóc nấc,
lí nhí không nghe rõ)
Im lặng.- Stop!
-Em hý hửng mang về, kín kín, hở hở. Thì ra Đào
đã biết hết. Biết nên càng tin yêu, càng quyết tâm gắn bó. Em phác một cử chỉ…
không ý thì có sao không? Con khỉ nó cười tít mắt, má đỏ lựng: Nồi méo vung méo xoay quanh cũng vừa áp chặt
lấy em hôi hổi nóng. Ồ! mà nó mẩy mang ra đấy, thây lẩy oản chùa, chứ không bèo
nhèo, lép xẹp đâu nhá. Khoe, anh Thiệp bảo, sướng nhất là được sống với người
mình yêu, được làm nghề mình thích. Một điều anh Thiệp bảo. Hai điều anh Thiệp
bảo. Mở miệng là thấy anh Thiệp rồi…
Đã nghe đâu đó. Chồng là nợ, tri kỷ là duyên.
Thật đó chăng?
Valetin 2014
(1) Nữ tu hành (đạo Phật )
(2) Hình, chữ làm mê hoặc lòng người ( Quan niệm
mê tín)