Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

GÃ ĐẼO GỖ LŨA (Tiếp theo)

-Dào ôi! tưởng gì. Cô ấy xả bớt năng lượng vào thú chơi tao nhã vậy có gì đáng trách mà cuống cả lên?
                  - Không! không phải con Đào làm mà thằng Thiệp ( tên chú phó cả  đẽo luã) bùa(2) đấy, ghê không? Thảo nào con khỉ nợ mê muội, lú lẫn; không biết bao giờ mới gỡ ra được? Rồi hạ giọng thì thầm: Nó toàn ứng tiền trước, gửi về quê cho vợ đã, rồi làm cấn nợ sau, khôn vậy. - Chuyện! Ăn mòn bát thiên hạ, thằng thợ nào cầm dao đằng lưỡi? Em nghi phường đào mỏ. Chứ nhìn lệch lắm, đáng tuổi chị em. Yêu đương nôĩ gì, ba bẩy hai mốt ngày laị không đánh nhau chia của, chia con; em chớ kể! Nó thì có cái gì, môĩ cái gậy thằng ăn mày!
                  Thế rồi, vợ tôi có lo bò trắng răng, nhỏ to gì gì cũng chỉ làm ngọn lửa lòng Đào thêm nồng, thêm đượm. Trả nghiã cho chồng chu đáo xong, nó làm dăm mâm; láng giềng, họ mạc, ai cũng tấm tắc khen được. Rồi Thiệp ở hẳn quán cơm, chỉ giúp ông chủ tôi phần ý tưởng cho mỗi tác phẩm gỗ luã; xưởng mộc như con tầu thiếu hoa tiêu. Đám đàn bà sồn sồn dạo này hay sang quán cô Đào tụ bạ, khi củ đậu, lúc quả sim…Vốn giáo viên văn, sẵn óc khôi hài, bao nhiêu năm buồn bã heó hon, giờ được cởi trói, như các cụ nói, gái phải hơi giai thài lài cứt chó, hỡi nào cô Đào chả phớ lớ tiếu lâm, khiến các mụ nghiêng ngả cười vãi nước mắt, nước mũi. Mấy ông tóc tiêu cũng hay bê bàn cờ tướng sang, dưới tán gốc bàng, nhâm nhi cốc bia cỏ, cùng Thiệp giải thế cờ tàn, đôi khi dự bàn thế sự ảo trên Fây cùng bao người nổi tiếng, khi được "còm", ai cũng thấy mình có tầm phết. Vậy nên quán lúc nào cũng vui rộn ràng.
*            *             *
                  Hôm liên hoan cuối năm, vừa xuất được lô bàn tiệc lũa cho khách sộp đi EU, ông chủ chơi sang, bắt nốc toàn bia cho bõ mấy tháng giời gù lưng ngồi bệt. Gió Lào rần rật khô rang, áo xống dần dần trút hết, thằng nào thằng nấy còn độc cái chíp đeo, không vướng khéo cũng đi, hát hò inh ỏi. Tôi khật khưỡng bước vào toalet giải quyết nỗi buồn, sững người: Thằng Thiệp ngôì đái, kéo vội quần ngố lên. Trời ơi! ngã ba cuả nó bệch như đít ếch, chỉ gồ lên tý mủm thâm sì. Tôi lảo đảo gục vào vai nó. Văng vẳng câu được câu chăng: Ngã ba cô hồn  ...năm 88, …tròn 19 tuổi. Tôi nấc nghẹn.
 *            *             *
                  Đã có ý giấu nhẹm chuyện Thiệp, không cho vợ biết, sợ hội buôn dưa lê rỉ tai nhau phức tạp lắm. Chẳng dè, nàng còn biết trước cả tôi. Có lẽ câu thơ ngày Valetin Thiệp khóc mối tình đầu bí hiểm, hay sự ngờ vực chàng lãng tử là kẻ săn rau, nên vợ tôi về tận quê chuyên chạm lèo, đục bệ để dò manh mối. Không ai khác, là người mà Thiệp nhờ nàng gửi tiền về dạo trước.
                  - Ái chà chà! Ai dám bảo em là cơi đựng trầu nào? Camera cơ à. Ghê thật. Em làm thám tử từ bao giờ vậy?  Thì Enter!
                 - …Lúc đó em còn chưa đến 18, biết yêu gì đâu? Khuôn mặt đàn bà đầy đặn choán hết màn hình ửng đỏ, (chắc lần đầu bị soi gần) nghểnh nghiêng đi lộ cái lúm đồng tiền bên khoé miệng hé cười, dẫu được bàn tay rám nâu vâm váp che hờ. -Duyên quá! Quay nghề phết! Rất đặc tả.
                   -Đêm tân hôn khủng khiếp… Còn hơn dao kiếm. Em khóc thét lên…anh phát hoảng, giật. Gẫy gục. Máu tóe nhòe. Anh đau đớn lăn lộn, em ngất xỉu. Buộc chặt hai đứa vào nhau vậy trong võng, chục người thay nhau khiêng chạy bộ trong đêm đi cấp cứu. Mãi sau này mới biết cái của anh là công trình thử nghiệm nhân đạo, chứ anh đã bỏ phần cơ thể quý giá ấy ở biên giới mấy năm trước cơ. Em bị lơ ngơ, nằm Trâu Quỳ mãi, hễ cứ thoáng thấy anh ấy là lại chết khiếp, ngất đi...
                  - Đây rồi! anh ơi, chị chỗ anh Thiệp về thăm này… Ồn ào, tiếng tắt máy, mở máy, trên màn hình điện thọai hiện lên gương mặt đàn ông trạc ngọai bốn mươi, phúc hậu mà trầm tư.
                  -Hồi ấy, (Tiếng ông ta) Thiệp trở lại trại, bế tắc lắm, nặng trĩu cảm giác tội lỗi với vợ, toan tự tử. Cả trại xúm vào tỉ tê, an ủi động viên. Lính mà, thương nhau cực. Ai chả mong bù đắp tí gì cho nhà em đây này- quá thiệt thòi! Không chết người trai khói lửa,( hát)  mà chết người em gái hậu phương. May làm sao khi em đến viện tâm thần, chống tay nhẩy như ếch, từ giường nọ sang giường kia, lại làm cô ấy cười đành đạch. Cao hứng, em trổ tài trồng cây chuối một tay, tay kia nảy phách như xiếc hài, hai ống quần rỗng gió bay phần phật, lúc phất phơ thõng xuống làm cả lũ ngơ ngơ khoái chí cười ngặt nghẽo. Có đứa đái tồ tồ.( Cười lớn). Khi em về thì cô ấy lại giẫy đành đạch khóc, kéo áo lại.
                   -Thiên duyên tiền định! Thiệp reo lên khi nghe em kể lại. Hai thằng ôm nhau nức nở khóc như mưa trong sung sướng tột cùng. Hắn bắt em tuần nào cũng phải đến thăm cô ấy. Cứu một người phúc đẳng hà sa! Lúc đầu em mới vui vui vì việc làm có ích. Cô ấy tỉnh dần. Rồi dần dà thấy không thể thiếu nhau thật. Em nhỉ? Như gì nhỉ, hồi ấy em bảo nhỉ? Ừ! như ruồi dính "rựa" mít.( Cười rất to)
                  -Thiệp bỏ đi biệt. Anh ấy sợ gặp, bệnh nhà em lại tái phát, nên hơn 10 năm sau, chúng em mới gặp nhau, ríu ran như ông bà Táo thời hiện đại. Chúng em chả đến khổ quá đâu chị, nhưng Thiệp bảo cùng số phận, để anh san chia khó nhọc mới an lòng…Lẽ nào chúng em lại trái ý để anh buồn
.                 -Anh ấy mà buồn (tiếng người đàn bà chen vào) thì em chết đi còn hơn!( tiếng sụt sịt). Em mang ơn bạn gái nào của anh, vì đã /sẽ yêu thương, săn sóc anh ấy thay em…Em nhờ chị …( Khóc nấc, lí nhí không nghe rõ)
                   Im lặng.- Stop!
                   -Em hý hửng mang về, kín kín, hở hở. Thì ra Đào đã biết hết. Biết nên càng tin yêu, càng quyết tâm gắn bó. Em phác một cử chỉ… không ý thì có sao không? Con khỉ nó cười tít mắt, má đỏ lựng: Nồi méo vung méo xoay quanh cũng vừa áp chặt lấy em hôi hổi nóng. Ồ! mà nó mẩy mang ra đấy, thây lẩy oản chùa, chứ không bèo nhèo, lép xẹp đâu nhá. Khoe, anh Thiệp bảo, sướng nhất là được sống với người mình yêu, được làm nghề mình thích. Một điều anh Thiệp bảo. Hai điều anh Thiệp bảo. Mở miệng là thấy anh Thiệp rồi…
                     Đã nghe đâu đó. Chồng là nợ, tri kỷ là duyên. Thật đó chăng?
                        Valetin 2014
     
   (1)   Nữ tu hành (đạo Phật )              

   (2)  Hình, chữ làm mê hoặc lòng người ( Quan niệm mê tín)

Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

GÃ ĐẼO GỖ LŨA

                                                                       ( Truyện ngắn)
 Kính tặng thầy giáo, cựu chiến binh P.V.S
          Cái câu" thợ may ăn giẻ, thợ vẽ ăn hồ .." thật chẳng đúng tí nào với xưởng mộc mỹ nghệ, tôi làm chân bảo vệ mấy năm nay. Khâu nào cũng máy; gỗ to việc to, bé vào việc bé. Đến dăm bào, mùn cưa còn gom đóng bao để xưởng Ván ép thầu lại, thì đầu mẩu nào bọn thợ cho vào bếp chẳng làm chủ xót? Chết nỗi, hắn lại nể thợ, toàn xúi tôi chẹt họ.
          Vậy mới có chuyện.
          Tối, ới phó cả sang uống nước, cái chính để truyền đạt ý ấy của chủ. Ấm nước siêu tốc phì hơi u ú, điện ngắt cái "pạch" đã nghe tiếng hắn "Bố kệ con!". Còn cách mấy bước chân, hắn nhảo nhanh đến, giành lấy việc xóc ấm, đổ bã, tráng chuyên. Tay hắn thoăn thoắt, rất nhọn, rõ con nhà nòi.
          - Chịu bố thửa được anh móc câu, mốc tuyết, thả vào ấm nghe loong coong như đinh dép rơi trong chai ý. Vâng, nhất ngon bằng mắt, bằng tai, thứ hai bằng mũi...
            - Cậu rắc rôí bỏ mẹ! Tớ không còn con gái để cậu nịnh thối đâu nhá!  Tuy mắng yêu thế, nhưng cũng vui vui. Trước hết là thâý mình có vị, đương nhiên vì vậy mà có thế. Chí ít là nội trong cái xưởng mộc này.(!)
          -Này tớ bảo, trời hanh, gió cả, sợ củi rả., anh em nhãng đi, nhà xưởng toàn tre, gỗ, nhỡ hoả hoạn chết. Ông chủ nhất quyết ngay ngày mai, cấm tiệt bếp củi. Nhá!
          Tưởng gã sẽ cao giọng chê chủ kẹt, nhà giầu chấp con mót, nhưng không; hắn chỉ chép miệng, tiếc không được ăn món khoái khẩu gia truyền. Lại gia truyền, lỡm được tớ chắc. Nghĩ bụng vậy nhưng tôi cứ yên để hắn ba hoa luận về ẩm thực. Quả thật, hắn sành ăn. Đúng rồi, cơm củi, gạo ruộng, lưng lửng soong gang, cạn nước chỉ cần dập lửa, bươi bớt than hồng ra xung quanh; rửa mặt mũi chân tay xong vào dọn cơm là vừa. Mở vung nồi cơm, nghe "eọ" một tiếng và hơi nước nơi vung rơi lã chã, hơi cơm ngào ngạt bốc lên. Đập nhẹ lưng cái muôi trên mặt cơm, nâỷ nghe pinh pịch, đích thị là cơm chín tới, không chê vào đâu được.
          -Ừ, phải nói các cụ ta xưa chúa là thạo ăn, sành chơi. Cơm chín tới, cải ngồng non, gái một con, gà mái ghẹ.! Tôi rôm rả hưởng ứng, thì hắn vội xoa tay: " dị bản, dị bản… Xin bố chén nữa, trà ngon quá!... "
           Bẵng đi ít tối không thấy gã sang trà, chuyện, thấy nhơ nhớ; đành rằng, ngày nào chả gặp ở xưởng. Hắn khoe, tốp thợ đã đặt cơm tháng quán cô Đào ngã ba, ăn rất được, lại rẻ. Quan trọng nhất, đôi mắt phó cả ánh lên tinh quái, là mụ nấu cơm chín tới ngày hai bữa, chứ bọn hắn không ăn cơm nồi điện. Nay rằm, chắc được quán khuyến mại chai rượu lộc, nên khuya hội thợ mới ngất ngư dẫn nhau về, líu la, líu lô, tiếng tròn, tiếng méo. Chắc gì cô Đào chứa chấp nổi mươi ngày, cái ngữ khôn mồm, người lính, tính quan âý?
                                 *                 *                   *
               Công bằng mà nói, tốp thợ đục đẽo này rất nghề, chủ ưng ý lắm. Trời ạ! Những mảnh bìa nghiến, lỗ chỗ nu mụn, hang hốc, mới năm ngoái còn là đồ bỏ, dân sơn tràng không thèm chấp, thì năm nay, qua xưởng ông chủ tôi, chúng biến thành những ông Thiềm thừ, ngậm tiền, giữ của, giá năm bâỷ triệu. Huống chi, những cái gốc mới hạ to uỳnh chật cả thùng xe, nhựa ứ đóng quánh nơi rễ mới phạt, từng cục nhờ nhợ đỏ như tiết hồng đào; vài ba ngày sau đã thành những độc bình ngọc nghiến, vân rực rỡ như muôn áng mây ngũ sắc, giá hàng chục triệu đồng một cái. Rôì những gốc cũ như xương xâủ khủng long oan ức ngâm mình bao năm dưới lòng sông, bờ suối, giờ mới được vớt lên cải cát, di hình. Đấy mới là sở trường cuả gã. Ngổn ngang như núi vậy thôi, nhưng mỗi gốc một tác phẩm đã phôi thai, mới nghe sơ, chủ đã sướng rên.
                - Bản thân cái đẹp không phải đã hoàn toàn đẹp đâu ạ! Nó phụ thuộc gu thẩm mỹ từng người; và ngay với một người, không phải lúc nào nó cũng hoàn mỹ, nay ta ưng, nhưng mai sẽ thấy nó thiếu cái này, ngày khác lại ước nếu  bỏ cái kia, nó sẽ chuẩn chỉ hơn!
               - Cậu cứ như triết nhân ấy nhỉ?
                Đaị gia giơ tay cho hắn nhún người đỡ lâý; nhưng hắn quái, không nắm chặt và giật giật như một gã quê mùa. Hắn nắm hờ thôi, kéo nhẹ tay đại gia về phía tay ông chủ. Cả hai ớ người, vội nắm chặt lấy tay nhau và cười; ngượng.
                Còn tôi biết tỏng, cách gã gợi ra cảnh vật. Lúc đứng góc này nhìn chếch lên, khi nghiêng người, hé mắt nhìn xéo xuống, cứ thao thao chỉ chỏ, buộc ánh mắt người xem men men bề mặt lũa gồ ghề để óc tưởng tượng theo.
                - Thấy chưa, sát thủ đầm lầy lim dim giả vờ ngủ đấy, chỉ chờ con báo gấm kia, đâý thấy chưa, sâỷ chân- Chắc chắn sẽ sẩy chân, vách núi dựng đứng thế kia, bám mãi sao không mỏi?- Sẽ kịch chiến thư hùng đúng không? Kẻ còn, kẻ mất. Kiêủ gì chả có phần cho chuá tể vùng trời đang kiên nhẫn kia kià… toạ sơn quan hổ đấu đấy...Chao ôi! Cuộc sống khắc nghiệt lắm nhưng bao dung lắm lắm. Anh/chú nhìn rõ không ạ? Xa xa kia bác tiều thanh thản nghểnh đầu phả khói thuốc lào. Dưới đồng bãi, nhấp nhô nửa người anh chài vung tay lưới...
                 - Chẳng phải nhìn một cái, ai cũng xao xuyến ngay trước vẻ mềm nuột mà gan lì tự nhiên của lũa. Người thợ phải thổi hồn vào, bằng những nét đẽo tài hoa, có khi chỉ tẩy dác đã tôn lên thần thái… Còn  để ra tác phẩm, bố xem công phu vậy. Vâng! Giả nhiều chứ. Nhưng giả đẹp hơn thật ở chỗ có hồn, bắt mắt. Thì y như mấy mẹ sề, tốn cả trăm triệu hút chỗ nọ bơm chỗ kia để hút mắt đàn ông. Vừa nhẩn nha mài gọt, hắn vừa giảng giải.- Như pho Ngũ hành sơn hiểm trở, bâỳ cả năm ở trung tâm sinh vật cảnh tinh, đủ cả thâỳ trò Đường Tam Tạng đi Tây Trúc lĩnh kinh, mấy ai màng?
                Đúng vậy, hắn chuốt lại, vứt ráo mấy ông giống đất nung, lẫn tùng, trúc, cúc, mai nhựa đi, thay vào mấy cọng que xỉn, bỗng thành đồ độc mới oách chứ. Có chăng, cái sáng tạo nhất, đắt giá nhất thì người mua phải về sắm lấy. Đấy là ánh sáng hắt rọi vào, là mầu của các bức tường nhà làm phông. Và bệ đỡ bằng kính xanh cường lực cho lung linh mây nước. Của đáng tội, hắn có xin vài ba đoạn len trắng xanh, giăng mắc loằng ngoằng, rồi bắt óc người ta phải nghĩ là đó là cầu mây, thác bạc. Có khi là thác dải yếm Mộc Châu.(!)
                                                *                 *                   *
                 -Anh à! Trăm phần trăm cái Đào phải lòng thằng đẽo lũa rồi!
Vợ tôi thì thầm, nhưng rành rọt như mũi dùi xiến lỗ nhĩ, làm tôi không khỏi rùng mình. Mấy hôm nay nó cứ thẫn thờ như người mất hồn âý nhá. Vâng! Đúng là em không tin nổi mắt mình nưã cơ? Cứ nhác thấy bóng dáng thằng nọ là mắt nó sáng nhễ, nhìn thủng con ngươi, nom dơ dơ quá . Được nhìn lại một cái nó mới lạch bạch chạy vào buồng thờ, khoanh chân, nhắm mắt ngôì lần tràng hạt, cứ như ni cô(1)  mà có yên thân đâu? Lại hé cửa nhìn một tý nữa mới chịu đựơc. Nó bảo ăn rau răm mãi, đi kiết. Lại nước rau má, với bột sắn dây. Khổ thế! Nhiều khi bức bối ra dội nước rào rào. Vâng, tuổi này, đàn bà con gái ai chả có lúc phát hoả, nhưng mấy ai khổ như nó bao giờ? Hay là đúng... Nó bảo thế. Chậc! Thì nó bảo thế! Là lúc âý mắt hoa đi, nhìn rõ y dáng chồng cười duyên với nó. Vậy nên chị chàng càng căng mắt nưã ra nhìn xem đúng không? Rồi như gái dậy thì ý, ngứa mông, nóng má, rôm sảy chẳng bằng.
                  Đào là vợ chú em cùng quê, thân thiết với nhà tôi như ruột thịt. Chập tối cô mang biếu ấm trà rồi khẽ khàng thưa chuyện. Cứ ngỡ chuyện kia, mâý lần tôi đằng hắng cho ra dáng bác cả; nhưng không. Cô âý hỏi về việc sang nhà mới cho chồng mát mẻ. Ôi dào, đủ thứ bà rằn chứ bỡn. Mấy năm rồi? Ờ nhỉ, năm nào cũng vác răng giả sang ăn giỗ mà quên khuấy. Sạch sẽ cả chưa? thầy nào xem? Đất tìm ưng ý rôì à? Quan quách thế nào? Ngày giờ xem chu đáo chưa, tra lịch vạn sự chả đúng hẳn đâu? Cỗ bàn trù liệu tiềm tiệm thôi. Ừ! đặt ráo nhà hàng cho rảnh tay. Bao nhiêu điêù phải dậy bảo. Cuối cùng vợ tôi lại làm phát ngôn viên: Chú thợ đẽo luã muốn làm việc nghiã lấy khước. Tôi giật bắn người:
                  -Nghiã là nó muốn tắm cho chú ấy hay là chỉ cầm mai, vác xẻng đi theo dây máu ăn phần hử ? Mà chúng mày là gì cuả nhau chưa hử?
                  Cô Đào thường ngày đáo để lắm, tay đôi dáo sào với cả bọn ăn hàng quỵt nợ, nay mới nghe nửa câu tôi quát đã ứa nước mắt: sống với anh chị nửa đời người mà anh nỡ coi em vậy, phải tội với giời.
                 -Thôi thôi, được rôì. Mai tôi xem đầu cua tai nheo thế nào đã nhá!
               Thực chẳng có gì phải lăn tăn. Một tay nó lo hai đứa con ăn học nên người. Dựng vợ gả chồng nơi danh giá cả. Giờ đến lúc nó phải lo thân; con chăm cha không bằng bà chăm ông. Quá hợp lý. Nhưng tôi cứ lo lo. Ừ ! Chẳng thà chúng nó cứ tư tình với nhau, đã đi một nhẽ, thiên hạ chan chan, ai cười? Đằng này, con bé hiền thục, nhẫn nhịn quá. Nó muốn gá nghiã đàng hoàng cơ, nên cứ thâý lo và thương thương. Lấy chồng đâu chỉ được bốn năm năm nó hạnh phúc thực sự, hồi ấy nhiêù cặp phát ghen. Chồng lái xe đầu Zin đít ca tuyến Sông  Mã-Sốp Cộp, chẳng chuyến nào vơi khách. Vợ gíáo viên cấp 2 ngay thị trấn, chẳng phải đèo cao, suối sâu như các cô giáo xuôi lên cùng đợt. Năm sau, đẻ một lứa, hai thiên thần đái đứng đẹp như tranh. Hạnh phúc thật tràn trề, ai bì kịp? Thế mà, đâu ngờ, thằng chồng sướng quá, hoá rồ, bập nghiện, ngày càng nặng. Bị đuổi việc, vật vờ, dặt dẹo đấy nhưng nó đánh vợ như chảo chớp. Chính quyền bắt đi cai vài ba bốn bận, có lần hàng năm, về đâu laị vào đấy. Khổ. Đận sau cùng nó quyết tâm sắt đá lắm, cho xích chân tay vào thành giường, ăn ỉa taị chỗ. Đâu hơn 6 tháng, không thâý đập phá, tưởng chắc ăn rồi, không xích nữa, chỉ khoá cưả ngoài, thâý cũng êm êm; mấy tháng nưã, trơn lông đỏ da, nom như thư sinh, ai chả mừng. Rồi thề nước, thề non, vợ thương mở khoá ra cho đỡ quầng chân, vài ngày sau, ẳm trộm vợ ít tiền, biến mất tăm. Người nhà chỉ biết tin khi nó sốc thuốc, không gỡ được.
           Hai con lúc âý đang tuổi ăn học, vất vả tốn kém biết bao nhiêu mà kể.
           Khổ nhục từng ấy, còn chiụ được, bây giờ mát mặt tý rồi, sao không cam phận nốt, Đào ơi! Thầm nghĩ thế rôì bỗng nhớ laị, cái lần xoay xoay chén trà mãi trên tay, gã thợ gỗ lũa trầm ngâm luận với tôi câu tục ngữ, về sự ngon môĩ nơi một khác. Hắn nhất quyết cho rằng gái đoạn tang mới là đáp án. Vì sao nó hay hơn, đúng hơn gái một con ư ? Phải trải đời lắm, tinh tế lắm mới biết. Tôi đâm sợ gã. Sành sỏi tình trường qúa, sợ khổ con Đào!
*           *          *
               Vợ tôi lượn đâu về, dáng vẻ nghiêm trọng lắm, hỏi anh có biết hôm qua là ngày gì không?
            - Ờ Tết Nguyên tiêu, nhà mình chả hương khói nghiêm cẩn còn gì?
             -Âm lịch, âm lịch. Dương lịch cơ! 14 tháng 2, ngày gì, anh biết không? Tôi thật thà lắc đầu.
 - Chắc lịch có ghi, nhưng không xem, ngày gì mà như mất sổ hưu không bằng?
          - Ngày lễ tình nhân. Phú qúy sinh lễ nghiã đã đành, vừa nghèo, vừa già cóc đế rồi còn bày đặt. Là con Đào ấy. Anh xem đây này.
                      Tờ giấy ôly học trò, ngay ngắn chữ cô Đào:
 BÇn thÇn nhÊm nh¸p vÇn th¬
§¾ng cay th¸nh thãt thÊm tê giÊy trinh
Lßng ta miÕu l¹nh nhang ®Ìn
Xin th¬ lµ n¾ng r¹ng lªn mÆt ng­êi

Valetin xxxx

Thứ Hai, 10 tháng 2, 2014

Than ôi ! SỰ THẬT Ư ?

        Sự thật là ngày 17/2/1979 Trung Quốc bất ngờ tung 60 vạn quân, ồ ạt xâm lược nước ta, gây bao nhiêu đau thương tang tóc. Lịch sử đang đòi hỏi sự thật đó phải đưa vào sách giáo khoa phổ thông để mọi người dân Việt Nam  nhớ, để các thế hệ con dân Việt Nam hiểu.
        Trang Bọ Lập có đưa một bức ảnh.  Ai xem mà chả Rụng rời cả tứ chi?
        Có phải gò Đống Đa ở Sa Pa đó chăng? Nhưng sao lại tôn vinh họ là Liệt sỹ?
         Phải chăng, họ( người Tầu) theo ta chống Tầu?
         Nóng lòng chờ xem thực hư?




          Muốn lên lại Ô quy hồ quá! Một buổi tối vắng khách, năm 2010, ông chủ quán trọ ở thị trấn Sa Pa đã kể tôi nghe, rùng rợn lắm, ngay đầu nhà (mà đêm ấy tôi nghỉ lại) là xác mấy đồng bào ta bị bọn Tầu xả súng; dân chạy tán loạn, đành bỏ mặc.! Hôm ấy, tôi cũng bạo mồm hỏi ông có nhìn thấy thằng Tầu nào bị ta bắn chết ở Sa Pa này không? Ông ngậm ngùi lắc đầu!