Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

CÂY ĐÀO ĐÁ





Trang nhớ lắm, đó là ngày 20 tháng 11 năm cô tròn hai mươi tuổi. Thất vọng, chán chường pha lẫn uất hận, khiến cô nằm bẹp suốt ở chòi ao không muốn ló mặt ra ngoài, chẳng thiết sống nữa. Chả là, mấy đứa cùng từ lò Sư phạm Mẫu giáo trung ương ra, đã được dậy cả, thậm chí có đứa " chín cộng"  vài ba tháng trên Sơn La cũng đã về đứng lớp. Chỉ còn mỗi mình Trang thôi, ai gặp, cũng tươi cười hỏi: Bao giờ đi công tác? Xấu hổ quá! Cháu/ em còn đợi! Đợi đến bao giờ? Trang không trả lời được.
          Lần đầu lên gặp ông cán bộ tổ chức, chứa chan bao hy vọng. Ông  gật gù khen chuẩn, chuẩn! Bằng đẹp, trung bình khá chính quy của trung ương này, diện chính sách dân tộc này, gia đình cơ bản này và giàn cao, máy… quên,( ông hay nhịu thế) dáng… dáng thoáng nữa này…Cứ ngỡ như nay mai là cầm được tờ quyết định phân công tác. Những lần sau, ừ em à, vào đây! ngồi đây! nhớ rồi! trình rồi! sắp rồi! Những ngón tay bụ bẫm, mòng mọng và trắng nhợt như da cua lột của ông cứ nấn ná trên đôi vai tròn lẳn của cô, như vỗ về, cố gắng lên nhá, đồng chí giáo viên tương lai, nhưng lại như kéo cô đổ ập vào người lão. Muốn thành đạt phải biết hy sinh. Nhá. Vâng ạ. Ừ! ngoan, biết đón ý lãnh đạo là chóng tiến bộ lắm đấy nha! Im lặng. Ngờ ngợ. Và sực tỉnh. Không! Không ạ! Rồi vùng chạy. Thảo nguyên lộng gió, bát ngát hoa cải dầu trắng tinh khôi và thơm hăng hăng mới làm dịu dần khuôn mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận.
           Mấy hôm lòng nóng như lửa đốt, Trang mới nhận thư người yêu. Bức thư chất chứa bao nhiêu hờn dỗi và trách móc. Nào anh có biết ai thui thủi xó đồi đâu mà nỡ kể tội người ta bây giờ kẻ đón người đưa? Có biết ai mỗi ngày một lá thư đi, thắc thỏm cháy lòng để bây giờ nhận về lời oán thán. Cay nghiệt nhất là câu tái bút: Đừng bao giờ viết thư cho anh nữa! Đã chuyển đơn vị sang Lào! Anh trót thương cô Lào Thưng rồi sẽ lấy cô ấy !.
          Thế là hết! Sao số phận lại đày ải Trang cùng cực đến nỗi này? Không còn nước mắt để khóc nữa, Trang như kẻ mất hồn lững thững xuống Khe Hang.
                                                      *    *     *
          Khe Hang cách chòi ao nhà mình một quãng thôi mà bẩy năm nay Trang mới dẫn chồng, là anh cu Tiển xuống. Anh chàng dở hơi ngày ấy giữa lúc bị thương thấy cô đơn quá, tủi thân quá đã chẳng báo tin cho người yêu lên thăm lại còn nạn thiết ruồng dẫy, đay nghiến, còn dối đã có cô người Lào yêu mến, làm suýt nữa…Trang tự tử oan. May mà lơ vơ ở Khe Hang, Trang bừng tỉnh rồi nhất quyết khăn gói lên thăm chàng. Quanh co mãi, đơn vị giấu mãi mới lòi ra, cu Tiển đang nằm viện quân y 6. Mừng quá, Trang ngất xỉu khi đôi tay chơi vơi lao về giường Tiển, lúc chàng vừa nhỏm lên cũng há hốc mồm, ú ớ không tin ở mắt mình. Cho đến giờ, việc viên đạn găm vào lưng cu Tiển, vẫn bí ẩn như trên trời rơi xuống vậy; khi anh làm nhiệm vụ báo bia cho đơn vị kiểm tra bắn đạn thật. May sao nó chỉ cách cuống phổi đúng bằng hạt thóc, nên giờ chàng mới nhe nhởn nói cười số cao, số thấp. Sỹ vặt, Trang lại nguýt chồng, vào người ta họ đã chạy được sổ thương binh, chả bù nhà mình, mỗi khi giở giời, trái gió tha hồ nghe tính tẩu(1), sướng. Chả sướng à! Tiển vừa đi, vừa thủng thẳng, làm vợ ông cai đào, chỉ mất tý nước bọt, ngày nào chả cơm no sượu say, tối nào chả đằn ngửa người ta ra mà đòi thuế.. Ái  Ái ! quyên  mà..mà móc túi, đố hôm nào sót lấy một đồng, chỉ vừa đổ xăng, thế mới tài! Pó tay. Chấm com.
          Mùa này khe cạn, toàn đá cuội, xen đá chồ lởm chởm. Thi thoảng nhô ra trên vách một cây già cóc cáy. Đàn bướm vàng rập rờn ẩn hiện như dẫn lối, rồi đột ngột bay lên, xoay thành vòng cuồn cuộn, vút dần lên, nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút. Đây rồi, đúng là cây đào đá khắc khổ, cằn cỗi lắm. Ngu à, định bẻ à! Trang phát mạnh vào tay chồng. Tiển lại nhe nhởn, chết mẹ rồi cũng nên! Chẳng to mấy, nhưng cũng được vài yến gạo! Về thôi! Mai gọi cửu(2).Trang ngồi phệt xuống viên cuội nhẵn trước cửa hang bé tin hin. Về trước đi, chán anh lắm!
           Hồi ấy, Trang cũng ngồi hòn đá này, không sợ gì, không nghĩ gì thì bỗng bịch, một đôi kỳ nhông, ôm lưng nhau rơi xuống sát chân cô. Đúng lúc ấy, đàn bướm khác lại sà xuống tối rầm mắt. Chúng xoắn xuýt lại, rồi vút lên. Trên đầu bỗng sáng loà, ngẩng lên thấy cầu vồng lung linh. Dưới chân, những giọt nước li ti cũng ánh lên như những viên ngọc lấp lánh. Hương thơm dìu dịu, man mác đâu đây, đôi kỳ nhông dẫu toá máu đầu, vẫn chưa rời nhau. Trong luồng sáng tinh khiết ấy, Trang thấy rõ một bông hoa đào đỏ thắm, như gắn trên cành quắt queo đen xịt. Trang lại gần, rồi lại lùi xa, khó tin thật. Thân cây đã ruỗng, nhưng rắn đanh, vỏ nó bạnh xùi ra nhiều vấu xù xì, bện cuộn. Toàn thân như bị ai đè khuỵu xuống, nhao xiêu về phía cửa hang nom rất khổ. Chắc là mày đã chịu bao nhiêu mùa nước cuốn nên dáng mới bị tật nguyền này nhỉ? Nhưng kìa cái đầu vẫn ngóc lên kiêu hãnh nhường kia để bông hoa mới nở huyền ảo đẹp như mơ vậy. Sao lại có đào nở bây giờ? Đã tháng hai âm lịch. Chiều qua, được ăn quả đào lai Pháp đầu mùa, con bạn Kinh trên Sao Đỏ cho, như cái chén tống, rớt rợt. Phải rồi, đào muộn. Khác chi đâu, phận mình giờ đây, thất thế, sa cơ, âu cũng phải muộn mằn? Đôi kỳ nhông líu ríu buông nhau, phát ra khúc hoan ca bản năng mãn nguyện, vừa thoăn thoắt phi ngược lên trên vách đá. Bất giác, ngòn ngọt nơi đầu lưỡi. Nhớ đường Thanh niên, đêm trăng nhờ nhợ. Hai đứa cuống quýt mê say bên gốc cây sau chuyến Tiển đi dã ngoại về. Léo nhéo lời xin đểu bên vai. Kệ. Đôi môi ngọt lịm của chàng cứ chườm chà tham lam lên khuôn mặt mình nóng rực. Rồi một cái quài chân, thằng ma cô té nhào mương nước. Hai đứa dắt nhau chạy trong gạch đá loạn xạ bọn du côn ném trả. Cốc!. Mình vuốt đầu anh, máu nhề ướt mấy ngón tay… Tự nhiên Trang thấy mình tràn trề sinh lực. Cô phăm phăm leo lên, về nhà quơ vội vài bộ quần áo, xin ít tiền, bắt xe ôm ra Hua Tạt, đón xe ngược Sơn La nhất quyết tìm người yêu - cu Tiển .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét