Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

cây đào đá ( tiêp)







Vùng quê Trang nhiều mù lắm, có ngày chẳng thấy mặt trời đâu, chỉ sáng nhờ nhờ. Vậy nên da con gái mà vẫn cứ mai mái thôi, không tươi tắn, đen giòn như người vùng biển quê anh. Nắng, gió lồng lộng, thích thế. Hè năm thứ hai, lớp nuôi dậy hổ (bọn em thường đùa vậy) tổ chức pinic ở bãi biển Diêm Điền gặp cánh giai măng trường Biên phòng diễn tập phòng thủ bờ biển. Hút nhau từ cái nhìn đầu tiên. Yêu và hứa đại, chẳng ngờ đất Vân Hồ nghe thơ mộng, Hang Trùng nghe bí hiểm ghê ghê giờ lại thành quê. Bởi Tiển đơn giản, dễ hoà đồng. Ra quân, ba lô lộn về quê Trang trình bày hoàn cảnh, xin cho hai đứa xuôi Thái Bình ra mắt họ hàng. Ít lâu sau, cưới. Chàng sắm chiếc xe cà tàng, với bộ đồ nghề rung rúc, thuê ké chái quán ở ngã ba đầu làng, kỳ cạch kiếm ngày vài ba cân gạo đổ nồi. Nàng thì cực khó, ấy là cố kế hoạch để còn son rỗi, mới dễ mua việc. Cái nghề cao quý thì cái giá cũng đắt đỏ làm sao? Dễ phải bán cả cái nhà bố mẹ may mới đủ. Buồn quá, xin ngồi lỳ cắt chỉ ở xưởng may trên thị trấn từ 6 giờ sáng đến 8 giờ tối, tháng sau bóc phong bì lương, Trang muốn ngất, đúng 3 yến gạo. Lỗ cả xăng xe. Cố vài tháng nữa. Thi thoảng còn làm thêm giờ, mà cũng chẳng hơn được là bao. Chủ bảo, thời kinh tế suy thoái, có việc là quý rồi, lương từ từ đã, cơm chưa ăn, gạo còn đó!
          Cực chẳng đã, vợ chồng Trang đành ngược Vân Hồ.
-Dù sao vùng sâu cũng dễ xin việc, nhất là con dân tộc được đào tạo bài bản! Niềm tin ấy, với Trang mỗi năm lại càng nhợt nhạt thêm đi. Chuyện tốt nghiệp phổ thông trung học chẳng còn quý hiếm, đáng nể gì với trẻ con Hang Trùng. Ngay cả mấy đứa học cao đẳng ra cũng "sường thôi", huống chi là mình? Trang buồn bã cất ước mơ cô giáo mầm non xuống đáy cù lở(3) đựng quần áo cũ cùng với tấm bằng lâu chẳng muốn nhìn ngó nữa.
              Tiển chẳng cay cú gì, nó như con dao pha, quăng đâu cũng tìm ra việc. Khi xây chuồng bò, lúc phụ máy san đồi, lấp ao, giờ thì buôn gốc đào, kiếm ăn được. Nhưng Trang giờ cũng như các đàn bà Mường ở Hang Trùng lam lũ, phải bám vào đất mới sống nổi. Vậy nên nó mới rũ người như tầu lá chuối bị sương muối, khi biết tin ít đất ruộng nhà nó sắp bị thu hồi để xây dựng trụ sở huyện mới lập. Ruộng ấy xưa là chân đồi, lúp xúp cây găng gai mọc chen với đá chồ lổn nhổn. Hồi miếng nương nhà nó dưới Suối Lìn, phây phây như mông lợn, quanh năm lúc lỉu su su, bố mẹ nó phải cắn răng nhường lại cho bọn Nhật trồng chè, mấy bố con trằn lưng khai phá chỗ này, tướp cả mấy đầu ngón chân, ngón tay. Khi vợ chồng Trang lếch thếch dưới xuôi lộn lên, cả nhà xúm lại, sân siu nhau dành cho. Mỗi năm, không đếm được bao nhiêu mồ hôi vợ chồng nó rỏ xuống. Cái giống cây găng gân guốc, gốc đốt thành than, nhưng chỉ vài trận mưa, thân gai lại tua tủa như chông dựng, vô ý chạm vào buốt tận óc. Sau mỗi vụ, bao nhiêu gánh lá chó đẻ với phân bớn đôn vào, giờ miếng ruộng mới nạc như miếng tiết, lại sắp mất; ai chả nẫu ruột? Họp, nói hay như đài, huyện nói thế, xã cũng nói vậy, bản cũng nói theo vậy, toàn những người chả bị mất gì! Nó uất quá, đứng lên thưa lại, có bá nào nhượng lại vài trăm mét đất ruộng cho nhà cháu làm không, cháu xin trả cao gấp rưỡi giá đền bù, thì mọi người nhìn nhau cười cười, lảng…Ai chả biết, mấy hôm nay người Mông ở Ba Khe, Pa Háng đang ào ạt hạ sơn về mua đất sắp lên thị trấn. Thịt gần xương, mới ngon, dân gần quan mới khôn!. Cái lý ông Mông làm cho giá đất ở đây bỗng nhiên vùn vụt lên như nước sông Đà dâng mùa lũ.
              -Không có đất thì làm gì để có cái đút miệng? Cũng đã bao nhiêu lần vợ chồng Trang nặng nhời hỏi nhau câu ấy, không trả lời được. Chỉ còn mỗi cách lùi sát rừng ma thôi, lấp Khe Hang làm ruộng, nhưng Trang lại không muốn vậy. Tiển lại ôm đầu:" Pó tay. Chấm com!"
              Có người mách, dưới xuôi, hễ ai bị thu hồi đất canh tác, chủ đầu tư ưu tiên cho vào làm công ngay ở nơi mình hiến đất ấy. Nhiều người còn được học nghề mới tuyển dụng nữa cơ! Ôi thật thế á? Trang sướng miên man. Mình sẽ được làm con công múa ư? Nó rụt cổ vào, nó xoè cánh ra... chị em ta cùng lộn cầu vồng... giữa bầy trẻ hớn hở nô cười như nắc nẻ. Trong lâng lâng ảo giác,  Trang thấy lãnh đạo huyện giờ không " hắc xì dầu" khó đăm đăm như trước đây cô thường nghĩ, mà họ cũng gần như dân, (Tại vì mình hay gặp họ ở ngay trên miếng đất cũ nhà mình mà!) Trang hý hửng viết đơn và phấp phỏng. Biết đâu, trời có mắt thật?   
              - Có làm không? Tiếng Tiển nói như quát hệt gáo nước dội vào giấc mơ giữa ban ngày ngọt ngào, làm Trang chợt tỉnh, lắp bắp: Không, không!
              - Chục ca máy san lấp. Nghìn mét ống dẫn nước rừng ma về, chịu khó vài năm nhặt đá, độn phân.. rồi ra mỗi năm kiếm vài chục bao thóc!
              - Đấy là kỷ niệm của em, là nơi tâm hồn em được khai sáng trong cơn bĩ cực nhất. Đã dẫn xuống xem rồi mà đầu anh vẫn chuối. Tức thế!
              Trang bịt tai, vùi đầu vào đống chăn gối con gái vừa rũ tung ra, chân đập bồng bồng xuống đệm, bụi mù. Tiển "Pó tay"  lại nhe nhởn dong cái Uây Tầu ra ngõ, thả trôi dốc nổ phành phành, lượn.
              Rồi một buổi Tiển rước từ đâu về một ông cụ, xuống thăm cây đào dưới hang xong, có ý chờ Trang, dù một hai anh chồng chém gió: Con quyết là được. Ba triệu, lại quả 5 chục gọi là gia lộc! Cụ già vẫn phân vân:
              - Cô nhà ta làm gì hả cậu?
              - Gõ đầu trẻ, nhưng mất dạy ngay từ lúc ra trường, cụ ạ!
              - Ra thế! Quý hoá quá!
              Xế chiều, khi cụ trùm đào thế về xuôi, cả Vân Hồ, đúng hơn là cả thị trấn sắp thành tên đã ồn rầm chuyện cây đào dưới khe Hang. Loại đào hiếm lá, ken dầy nụ, ủ những 2 hay 3 năm mới khai hoa, nghe đâu xưa tiến vua, cống chúa gì ấy, tên gọi là Thất Thốn.  99 triệu, con Trang còn làm cao không bán! Kẻ khen: Sướng nhỉ? Bỗng dưng vớ được đống tiền. Thôi cũng bõ cái số nó lận đận! Người chê: Ngu thế, già néo đứt dây thôi? Tưởng đồng đen chắc? ông già lỡm cho tiếc đấy, không mua đâu!
               Còn Trang, cô biết, ông cụ sẽ không lên!
                Vì cả hai đều biết thừa, chỉ cần đưa khỏi hang, cây đào sẽ chết!
Hang Trùng, Nô-en  2013

(1Nhạc cụ dân tộc, giống như cây nhị, hồ
(2)  Người mang vác thuê

(.3)  Gùi đeolưng đan bằng mây.

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

CÂY ĐÀO ĐÁ





Trang nhớ lắm, đó là ngày 20 tháng 11 năm cô tròn hai mươi tuổi. Thất vọng, chán chường pha lẫn uất hận, khiến cô nằm bẹp suốt ở chòi ao không muốn ló mặt ra ngoài, chẳng thiết sống nữa. Chả là, mấy đứa cùng từ lò Sư phạm Mẫu giáo trung ương ra, đã được dậy cả, thậm chí có đứa " chín cộng"  vài ba tháng trên Sơn La cũng đã về đứng lớp. Chỉ còn mỗi mình Trang thôi, ai gặp, cũng tươi cười hỏi: Bao giờ đi công tác? Xấu hổ quá! Cháu/ em còn đợi! Đợi đến bao giờ? Trang không trả lời được.
          Lần đầu lên gặp ông cán bộ tổ chức, chứa chan bao hy vọng. Ông  gật gù khen chuẩn, chuẩn! Bằng đẹp, trung bình khá chính quy của trung ương này, diện chính sách dân tộc này, gia đình cơ bản này và giàn cao, máy… quên,( ông hay nhịu thế) dáng… dáng thoáng nữa này…Cứ ngỡ như nay mai là cầm được tờ quyết định phân công tác. Những lần sau, ừ em à, vào đây! ngồi đây! nhớ rồi! trình rồi! sắp rồi! Những ngón tay bụ bẫm, mòng mọng và trắng nhợt như da cua lột của ông cứ nấn ná trên đôi vai tròn lẳn của cô, như vỗ về, cố gắng lên nhá, đồng chí giáo viên tương lai, nhưng lại như kéo cô đổ ập vào người lão. Muốn thành đạt phải biết hy sinh. Nhá. Vâng ạ. Ừ! ngoan, biết đón ý lãnh đạo là chóng tiến bộ lắm đấy nha! Im lặng. Ngờ ngợ. Và sực tỉnh. Không! Không ạ! Rồi vùng chạy. Thảo nguyên lộng gió, bát ngát hoa cải dầu trắng tinh khôi và thơm hăng hăng mới làm dịu dần khuôn mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận.
           Mấy hôm lòng nóng như lửa đốt, Trang mới nhận thư người yêu. Bức thư chất chứa bao nhiêu hờn dỗi và trách móc. Nào anh có biết ai thui thủi xó đồi đâu mà nỡ kể tội người ta bây giờ kẻ đón người đưa? Có biết ai mỗi ngày một lá thư đi, thắc thỏm cháy lòng để bây giờ nhận về lời oán thán. Cay nghiệt nhất là câu tái bút: Đừng bao giờ viết thư cho anh nữa! Đã chuyển đơn vị sang Lào! Anh trót thương cô Lào Thưng rồi sẽ lấy cô ấy !.
          Thế là hết! Sao số phận lại đày ải Trang cùng cực đến nỗi này? Không còn nước mắt để khóc nữa, Trang như kẻ mất hồn lững thững xuống Khe Hang.
                                                      *    *     *
          Khe Hang cách chòi ao nhà mình một quãng thôi mà bẩy năm nay Trang mới dẫn chồng, là anh cu Tiển xuống. Anh chàng dở hơi ngày ấy giữa lúc bị thương thấy cô đơn quá, tủi thân quá đã chẳng báo tin cho người yêu lên thăm lại còn nạn thiết ruồng dẫy, đay nghiến, còn dối đã có cô người Lào yêu mến, làm suýt nữa…Trang tự tử oan. May mà lơ vơ ở Khe Hang, Trang bừng tỉnh rồi nhất quyết khăn gói lên thăm chàng. Quanh co mãi, đơn vị giấu mãi mới lòi ra, cu Tiển đang nằm viện quân y 6. Mừng quá, Trang ngất xỉu khi đôi tay chơi vơi lao về giường Tiển, lúc chàng vừa nhỏm lên cũng há hốc mồm, ú ớ không tin ở mắt mình. Cho đến giờ, việc viên đạn găm vào lưng cu Tiển, vẫn bí ẩn như trên trời rơi xuống vậy; khi anh làm nhiệm vụ báo bia cho đơn vị kiểm tra bắn đạn thật. May sao nó chỉ cách cuống phổi đúng bằng hạt thóc, nên giờ chàng mới nhe nhởn nói cười số cao, số thấp. Sỹ vặt, Trang lại nguýt chồng, vào người ta họ đã chạy được sổ thương binh, chả bù nhà mình, mỗi khi giở giời, trái gió tha hồ nghe tính tẩu(1), sướng. Chả sướng à! Tiển vừa đi, vừa thủng thẳng, làm vợ ông cai đào, chỉ mất tý nước bọt, ngày nào chả cơm no sượu say, tối nào chả đằn ngửa người ta ra mà đòi thuế.. Ái  Ái ! quyên  mà..mà móc túi, đố hôm nào sót lấy một đồng, chỉ vừa đổ xăng, thế mới tài! Pó tay. Chấm com.
          Mùa này khe cạn, toàn đá cuội, xen đá chồ lởm chởm. Thi thoảng nhô ra trên vách một cây già cóc cáy. Đàn bướm vàng rập rờn ẩn hiện như dẫn lối, rồi đột ngột bay lên, xoay thành vòng cuồn cuộn, vút dần lên, nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút. Đây rồi, đúng là cây đào đá khắc khổ, cằn cỗi lắm. Ngu à, định bẻ à! Trang phát mạnh vào tay chồng. Tiển lại nhe nhởn, chết mẹ rồi cũng nên! Chẳng to mấy, nhưng cũng được vài yến gạo! Về thôi! Mai gọi cửu(2).Trang ngồi phệt xuống viên cuội nhẵn trước cửa hang bé tin hin. Về trước đi, chán anh lắm!
           Hồi ấy, Trang cũng ngồi hòn đá này, không sợ gì, không nghĩ gì thì bỗng bịch, một đôi kỳ nhông, ôm lưng nhau rơi xuống sát chân cô. Đúng lúc ấy, đàn bướm khác lại sà xuống tối rầm mắt. Chúng xoắn xuýt lại, rồi vút lên. Trên đầu bỗng sáng loà, ngẩng lên thấy cầu vồng lung linh. Dưới chân, những giọt nước li ti cũng ánh lên như những viên ngọc lấp lánh. Hương thơm dìu dịu, man mác đâu đây, đôi kỳ nhông dẫu toá máu đầu, vẫn chưa rời nhau. Trong luồng sáng tinh khiết ấy, Trang thấy rõ một bông hoa đào đỏ thắm, như gắn trên cành quắt queo đen xịt. Trang lại gần, rồi lại lùi xa, khó tin thật. Thân cây đã ruỗng, nhưng rắn đanh, vỏ nó bạnh xùi ra nhiều vấu xù xì, bện cuộn. Toàn thân như bị ai đè khuỵu xuống, nhao xiêu về phía cửa hang nom rất khổ. Chắc là mày đã chịu bao nhiêu mùa nước cuốn nên dáng mới bị tật nguyền này nhỉ? Nhưng kìa cái đầu vẫn ngóc lên kiêu hãnh nhường kia để bông hoa mới nở huyền ảo đẹp như mơ vậy. Sao lại có đào nở bây giờ? Đã tháng hai âm lịch. Chiều qua, được ăn quả đào lai Pháp đầu mùa, con bạn Kinh trên Sao Đỏ cho, như cái chén tống, rớt rợt. Phải rồi, đào muộn. Khác chi đâu, phận mình giờ đây, thất thế, sa cơ, âu cũng phải muộn mằn? Đôi kỳ nhông líu ríu buông nhau, phát ra khúc hoan ca bản năng mãn nguyện, vừa thoăn thoắt phi ngược lên trên vách đá. Bất giác, ngòn ngọt nơi đầu lưỡi. Nhớ đường Thanh niên, đêm trăng nhờ nhợ. Hai đứa cuống quýt mê say bên gốc cây sau chuyến Tiển đi dã ngoại về. Léo nhéo lời xin đểu bên vai. Kệ. Đôi môi ngọt lịm của chàng cứ chườm chà tham lam lên khuôn mặt mình nóng rực. Rồi một cái quài chân, thằng ma cô té nhào mương nước. Hai đứa dắt nhau chạy trong gạch đá loạn xạ bọn du côn ném trả. Cốc!. Mình vuốt đầu anh, máu nhề ướt mấy ngón tay… Tự nhiên Trang thấy mình tràn trề sinh lực. Cô phăm phăm leo lên, về nhà quơ vội vài bộ quần áo, xin ít tiền, bắt xe ôm ra Hua Tạt, đón xe ngược Sơn La nhất quyết tìm người yêu - cu Tiển .

Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013

THƠ DƯƠNG CHÍ DŨNG




Nghe nói rằng, sau khi "nghía" thấy bác Bá Thanh lượn qua xem xét xử, Dũng" sắt vụn" phấn chấn hẳn, cao hứng, còn đọc " thơ" nữa. Hãy xem y còn Chém gió:


28 năm qua lại trở về
Với người hàng hải lại nặng thề năm xưa
Dưới cờ Đảng nguyện cùng đưa
Con tàu hàng hải đến bờ vinh quang.
Nguồn Vietnamnet
 Xin tải lên,  xem vui!